Ngô Phương Phỉ nói với vẻ tinh nghịch. Mộ Mai hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn người đàn ông ấy vẫn lịch sự đứng một bên. Anh ta cũng đang nhìn cô, thấy cô trông về phía mình bèn mỉm cười xem như chào hỏi.
"Phương Phỉ, anh này là..." Mộ Mai quay sang hỏi Ngô Phương Phỉ.
Lúc này, Ngô Phương Phỉ mới nhớ ra chú Tiểu Nhã của mình: "Đây là Dung Nhã, con trai của ông bác rất thân với nhà mình. Ông ngoại mình thích anh ấy lắm, hiện tại anh ấy đang làm tư vấn pháp luật cho hội từ thiện của ông mình. Theo vai vế mình phải gọi anh ấy là chú, nhưng mình thích gọi bằng anh hơn, bởi vì anh ấy là út trong nhà nên ai cũng gọi Tiểu Nhã hết. Cậu thấy cái tên này rất nữ tính đúng không? Nhưng mà..." Ngô Phương Phỉ hơi khó hiểu, "Lâm Mộ Mai, trí nhớ của cậu có vấn đề à? Cậu không nhớ anh ấy thật hả?"
Mộ Mai lắc đầu.
"Anh ấy là người đưa vé vào cửa Hương Sơn cho bọn mình đấy." Ngô Phương Phỉ nhìn sang Dung Nhã, rõ ràng anh có có vẻ bề ngoài khá ấn tượng kia mà.
"Phương Phỉ, cậu xem..." Ánh mắt Mộ Mai lại lần lữa nhìn sang người đàn ông kia, "Chúng ta không thể để anh ấy đứng ở đây mãi được, có điều nhà mình bừa bộn lắm. Hay là hôm khác mình dọn dẹp tươm tất rồi mời cậu đến chơi nhé." Không còn hôm nào khác nữa đâu, bảy ngày sau cô sẽ rời khỏi nơi này.
Ngô Phương Phỉ thấy Mộ Mai nói cũng có lý đành đồng ý: "Được, hôm khác thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497693/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.