Khoảnh khắc Mộ Mai cúi đầu, Vưu Liên Thành đã hối hận vì lời nói của mình. Anh điên rồi, anh thật sự điên rồi nên mới phạm phải tật cũ, sao anh lại đả kích người mình yêu sâu đậm bằng chuyện đó cơ chứ?
"Lâm... Mộ Mai... tại em ép anh đến phát điên đấy!" Lần này, Vưu Liên Thành cũng nhận thấy sự chột dạ trong lời nói của mình, "Là anh ghen đến điên lên được."
Mộ Mai quay người đi, cúi đầu nhìn chằm chằm chậu hoa trên sàn nhà. Vưu Liên Thành càng hoảng hốt hơn, anh rất sợ cô thế này: "Lâm Mộ Mai, em câm rồi hả?" Thà chọc cô tức giận lên tiếng mắng anh, thậm chí đánh anh như trước đây cũng còn hơn là để cô im lặng không ngó ngàng gì đến anh.
Lại nữa, lại nữa rồi, Vưu thiếu gia lại mắng cô câm. Đúng là mất mặt, mất mặt vô cùng! Một cô gái đã hai mươi bảy tuổi luôn bị mắng bằng những lời đáng ghét này thật là mất mặt chết được.
"Cho nên Lâm Mộ Mai là một đứa bé xui xẻo luôn gặp phải những chuyện bát nháo." Mộ Mai quay đầu lại đối mặt với Vưu Liên Thành, chỉ tay vào ngực anh, cười khẩy, "Mà trong mấy chuyện này bao gồm cả anh nữa đấy. Vưu Liên Thành, gặp phải anh là chuyện xui xẻo nhất đời này của tôi. Thật ra nguyện vọng của Lâm Mộ Mai rất đơn giản, hi vọng người yêu mình dịu dàng săn sóc, hi vọng cuộc đời mình sẽ an bình hạnh phúc, vì vậy gặp phải anh chứng tỏ tôi đen đủi đến mức nào."
Nỗi ấm ức khiến nước mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497675/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.