Mộ Mai bị Vưu Liên Thành siết cằm đau đến mức hít sâu, cô khẽ nhướng mi mắt, len lén nhìn khuôn mặt xa cách kia.
Chàng trai thuở xưa đã anh tuấn hơn rồi. Gương mặt tinh khôi và sắc nét mê người như ánh trăng bàng bạc óng ánh trên đại dương tối đen. Nếu nói thời niên thiếu Vưu Liên Thành như tinh linh trong rừng sâu thì thời thanh niên Vưu Liên Thành lại là chú báo săn trưởng thành nơi đồng hoang, mang tư thái tao nhã, đầy cuốn hút nhưng muôn vàn nguy hiểm. Hiện tại báo săn đã xòe móng vuốt của mình ra rồi.
"Tôi hỏi cô, tối qua Triệu Cẩm Thư..."
"Đúng, tối qua Triệu Cẩm Thư ở đây." Mộ Mai rất hưng phấn trả lời câu hỏi này.
Cằm lại bị siết chặt hơn, Mộ Mai cảm tưởng một giây sau cằm mình sẽ bị Vưu Liên Thành bóp nát cho xem, cơn đau khiến cô không ngừng hít sâu vào, nước mắt cũng tuôn rơi.
Rốt cuộc anh có ý gì? Ghen tuông ư? Bất mãn ư? Hay là bản thân anh chỉ khó chịu khi người phụ nữ mình đã ngủ qua bị người đàn ông khác đụng đến? Đặc biệt là cô gái này còn lừa anh tám năm, để lại cho anh ký ức vô cùng nhục nhã.
Với logic của Vưu thiếu gia, cô gái giống như cô nhất định phải sống trong bất hạnh, cô không xứng có được hạnh phúc, cô phải sống như loài vi khuẩn trong cống ngầm vĩnh viễn không thấy được mặt trời mới đúng. Nhưng cô lại dám chạm đến những thứ sáng ngời, ví dụ như có một căn nhà rất đẹp, và người bạn trai giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497663/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.