Theo tiếng gọi của Triệu Cẩm Thư, giọt nước mắt nóng hổi và đau khổ mang theo tất cả hồi ức cuồn cuộn ùa đến như dời sông lấp biển. Trên du thuyền, tất cả đều thích gọi cô là Lệ Hương, dần dà không còn ai nhớ nổi cô còn có tên là Mộ Mai, Lâm Mộ Mai. Cái tên này mang theo cuộc sống và tháng ngày trưởng thành của cô ở thành phố London cổ kính, cái tên này đã theo cô suốt hai mươi bốn năm.
71% diện tích trên trái đất là bị nước và băng bao phủ, 29% còn lại là đất liền.Trên đất liền có đến bảy tỷ người sinh sống, và tỷ lệ hai người xa lạ có thể gặp nhau, đi ngang qua nhau được tính đến đơn vị hàng tỷ. Cho dù như thế, Mộ Mai vẫn dè dặt tránh xa mảnh đất liền kia. Cô chọn làm nhiếp ảnh gia trên du thuyền đi khắp Đại Tây Dương đến Thái Bình Dương, rồi đến Ấn Độ Dương, sống trên diện tích 71% trái đất kia, ghi lại từng khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc hành trình cho du khách bằng chiếc máy ảnh của mình, nhận lấy số tiền công ít ỏi từ tay họ. Có khi một ngày kiếm được hơn một trăm đô, nhưng có ngày chẳng có xu nào.
Mộ Mai không dùng điện thoại di động, không dùng máy tính, không xem bất cứ tờ báo hay tạp chí nào. Tất cả chỉ vì một mục đích: Trốn tránh Vưu Liên Thành.
Theo định luật Murphy, bạn sợ điều gì nhất thì vận mệnh sẽ mang đến điều đó cho bạn.
Sau một bữa tiệc đêm cuối thu, trong một lần tông xe, thượng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497660/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.