Mưa xuân ở Anh luôn có lực lượng ru người ta ngủ ngon giấc. Một tia chớp chói lòa bỗng xẹt ngang qua bầu trời, hắt ánh sáng vào khung cửa sổ, rồi vang lên tiếng đùng đoàng, tiếng động đó đã làm Chu Á Luân khẽ mở mắt. Mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt khiến ý thức đang mơ màng của anh nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh, mà người nằm trên giường bệnh kế bên chính là mẹ của Vưu Liên Thành. Còn Vưu Liên Thành thì đã đi tìm Lâm Mộ Mai để làm lành rồi.
Chu Á Luân trở mình, nhắm mắt lại. Trong mơ hồ anh như nghe thấy có tiếng nói chuyện phía sau bình phong, âm thanh khá chói tai, hình như có ai đó đang khóc nữa thì phải. Chu Á Luân lại miễn cưỡng nhấc mi mắt nặng trĩu lên một lần nữa.
Phòng bệnh VIP cấp cao thường được bày trí ngăn giữa giường của bệnh nhân và người nhà bằng một bức bình phong. Dưới ánh đèn leo lét, khung cảnh căn phòng trong đêm mưa cũng trở nên mờ ảo. Hai chiếc bóng in lên bức bình phong hệt như kịch đèn chiếu mà Chu Á Luân từng xem ở khu phố người Hoa hồi bé. Chiếc bóng từa tựa như mẹ của Vưu Liên Thành không hề nhúc nhích, còn chiếc bóng gầy hơn thì đang cử động.
Sau đó Chu Á Luân nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên, tiếng cười này hệt như tiếng cười đáng sợ thường thấy trong phim kinh dị, khiến anh còn ngỡ rằng mình đang nằm mơ thấy ác mộng nữa chứ.
Tiếng cười kia chợt dừng lại, một giọng nữ the thé cất lời: "Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497654/quyen-1-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.