Dưới ngọn đèn phía xa xa trong con ngõ, nơi ánh sáng mờ tối nhuốm bụi thời gian, nghe nói ngọn đèn ấy có số tuổi cũng xấp xỉ với con ngõ này. Trước kia mỗi khi đứng ở nơi đó, đôi khi Mộ Mai sẽ có cảm giác muốn rơi lệ một cách khó hiểu.
Liên Thành cúi đầu đứng tựa lưng vào tường, một đốm lửa đỏ lóe sáng bên môi cậu. Vũng nước đọng trên mặt đất phản chiếu ánh đèn đường, soi lên gương mặt cậu trông mờ mờ ảo ảo.
Mộ Mai chậm rãi đi từng bước về phía Liên Thành, cô cảm thấy đây có lẽ chỉ là ảo mộng do ma lực của đêm khuya mang đến thôi.
Vưu Liên Thành xưa nay không hút thuốc; Vưu Liên Thành luôn cao ngạo bất tuân; Vưu Liên Thành căm hận sự phản bội và lừa dối. Xế chiều hôm nay Vưu Liên Thành còn nghĩ ra cách thức biến thái kia để trừng phạt cô. Cuối cùng Vưu Liên Thành còn nói rằng: Lâm Mộ Mai, tôi sẽ không bao giờ đến gặp cô nữa.
Thế thì tại sao cậu xuất hiện vào giờ khắc này? Tại sao cậu vẫn đến đây?
Khó khăn lắm Mộ Mai mới đi được đến trước ảo ảnh đó.
Trong con ngõ sâu hút này, tất cả dường như đều là tĩnh vật, kể cả cậu, kể cả cô, kể cả ánh đèn leo lét. Thứ chuyển động duy nhất chính là trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Mộ Mai và đốm lửa đỏ rực trên môi Liên Thành.
Làn khói đậm đặc bay về phía Mộ Mai, mùi cay xộc này khiến cô muốn bật khóc.
Đây không phải ảo mộng, thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497652/quyen-1-chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.