Trong khi Chu Á Luân làm thánh phán bên ngoài, ở trong phòng Vưu Liên Thành nheo mắt nhìn cô gái đang dùng răng kéo xuống chiếc khóa áo hiệu Versace của cậu. Cô gái này tên Kim, cô ấy vô cùng vui mừng vì hiện tại mình đã được thân mật với Vưu thiếu gia, người tình trong mộng của vô số cô gái ở London này. Kim là người Hàn có gia cảnh bình thường, vì muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt nên đã đi làm nhân viên phục vụ bán thời gian ở nhà hàng, mười mấy giờ trước đây được hai cậu ấm nhà Brian vô tình gặp được đưa đến đây. Từng quen với mấy người bạn trai nên Kim cũng hiểu cách làm sao để khiến một người đàn ông hưng phấn, cô dùng lưỡi vân vê quanh chiếc khóa rồi từ từ kéo xuống, áp sát ngực mình vào Liên Thành, vừa định cởi áo cậu ra thì thình lình nghe thấy giọng nói cậu vang lên trên đỉnh đầu. "Sao cô không có hai xoáy tóc?" Vẫn là chất giọng Oxford chuẩn kiêu ngạo lạnh lùng. Kim không hiểu ra sao liền ngẩng đầu lên, vừa định hỏi lại cho rõ thì cằm đã bị nắm lấy, cô lập tức nhắm hai mắt lại nghĩ, thông thường con trai mà nắm lấy cằm của con gái là muốn hôn môi đây mà. Nhưng Kim chờ mãi vẫn không nhận được nụ hôn mà cô mong muốn, chỉ nghe được một chữ "Cút" lạnh lẽo mà thôi. Cô lập tức mở mắt ra, nhìn chàng trai trước mắt đang cau chặt hàng mày, vẻ mặt đầy căm hận. Kết quả còn chưa đến mười lăm phút, Chu Á Luân đã được chứng thực cho phán đoán của mình. Người thứ ba đi vào phòng là Chu Á Luân. Vưu Liên Thành giang hai tay ôm lấy đầu mình, ngồi co cuộn trên sô pha như một con thú bị thương. Đây là lần đầu tiên Chu Á Luân nhìn thấy đứa con trai luôn được tạo hóa ưu ái này bàng hoàng mờ mịt như thế. Trước hai mươi tuổi, người ta đều trải qua một vài chuyện ngu xuẩn, Chu Á Luân không nhớ mình đã nghe được câu này ở đâu, liền thông cảm khẽ vỗ vai Vưu Liên Thành, thở dài: "Vưu Liên Thành, đừng trốn tránh nữa, cậu yêu Lâm Mộ Mai rồi!" Thế là anh lại ăn phải quả đấm thứ hai, lần này Vưu thiếu gia đánh ác hơn, miệng anh rỉ cả máu. "Người tôi muốn cưới là Tiểu Quỳ!" Vưu Liên Thành gào lên, "Tôi không yêu Lâm Mộ Mai, tôi đối với cô ấy chẳng qua là thói quen, là thói quen thôi. Tôi không yêu cô ấy... không hề yêu..." Cậu như thấy đức tin năm tám tuổi kia đột ngột sụp đổ, những ngày bị giam trong phòng tối ấy là cơn ác mộng cả đời cậu vĩnh viễn không xua đi được. *** Hơn mười giờ, Mộ Mai nhận được điện thoại của Vưu Liên Thành, qua giọng nói cô biết hẳn là cậu đã uống rượu rồi. Thời điểm chạy đến câu lạc bộ Kim Tự Tháp là đã mười một giờ, vừa bước vào trong cô đã cảm giác được không khí khác thường, giống như tất cả người ngồi đây đều đang chờ cô xuất hiện vậy. Tất cả sô-pha chật kín, ai ai cũng nhìn cô cười, nam thì cười xấu xa, nữ thì cười hả hê. Vưu Liên Thành và Daniel đang ngồi đối diện nhau bên bàn bài Black Jack, người chia bài đứng ở giữa, trên bàn vẫn còn đặt chai rượu Whisky, dù mặt Daniel vẫn mỉm cười nhưng vẫn không che giấu được không khí căng thẳng nơi đây. Mộ Mai từ từ đi đến trước mặt Vưu Liên Thành, cậu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mờ mịt khác thường. Nhìn ánh mắt ấy cô đã biết cậu say đến bí tỉ rồi, Mộ Mai thở dài cầm lấy cốc rượu trong tay cậu: "Liên Thành, chúng ta trở về thôi!" "Về sao?" Vưu Liên Thành lắc đầu, áp mặt vào bụng Mộ Mai, "Không được, Mộ Mai, giờ tôi còn chưa về được, Mộ Mai, tôi không về nhà được." "Sao không về được?" Mộ Mai khó hiểu, cảm thấy không quen với việc Liên Thành thân mật thế này với cô ở trước mặt mọi người. Trong ngày thường, ở trước đám đông Vưu Liên Thành cùng lắm chỉ khoác vai cô thôi. "Bọn tôi chơi bài Black Jack, kết quả cậu ta thua ba ván liền, nên bây giờ cậu ta có được về hay không chỉ mỗi tôi có quyền quyết định thôi." Daniel ngồi đối diện hứng thú lên tiếng. Hiển nhiên Daniel cũng đã uống không ít, ánh mắt anh ta có phần lờ đờ, nhìn xung quanh một vòng rồi chuyển đến nhìn chăm chăm vào mặt Mộ Mai đầy ham muốn khiến tim cô đập thình thịch. "Sáu giờ sáng mai, bên ngoài câu lạc bộ sẽ có ký giả ba tờ báo quyền lực nhất nước Anh chờ sẵn, ngoài ra còn có tổ quay phim của kênh Sky TV nữa. Những người này sẽ truyền thuật lại thời khắc lịch sử cậu ấm nhà Vưu tước gia lần đầu tiên khỏa thân ngay trước mặt công chúng. Lâm Mộ Mai, cô bảo xem, Vưu thiếu gia lõa thể sẽ làm dậy lên bao nhiêu tiếng hú hét nhỉ?" Hình tượng thận trọng thường ngày của của Daniel đã bị vẻ huênh hoang đắc ý làm anh ta trở nên thật lố bịch. Mộ Mai không buồn đế ý đến Daniel, kéo Vưu Liên Thành: "Liên Thành, chúng ta đi về." Daniel đứng dậy, đi về phía Mộ Mai, bước chân chao đảo: "Lâm, hình như em không nghe rõ rồi." Anh ta chỉ vào Vưu Liên Thành, nói lớn tiếng, "Cậu ta chơi Black Jack thua tôi, bọn tôi đã giao trước, nếu ai thua ba ván liền sẽ phải trần như nhộng xuất hiện trước mặt công chúng. Bọn tôi còn ký giấy cam kết nữa, cho nên sáu giờ sáng mai Vưu Liên Thành nhất định phải lõa lồ cho mọi người xem cơ." Vưu Liên Thành càng ôm chặt cô hơn: "Mộ Mai, sao tôi lại toàn quen phải thứ bạn ẩm ương này. Mộ Mai, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn trần như nhộng trước mặt mọi người đâu." Mộ Mai cúi đầu, gương mặt Vưu Liên Thành gần cô trong gang tấc: "Cho nên thì sao?" "Cho nên, Mộ Mai, em đi thuyết phục Daniel đi, thuyết phục hắn xé bản giao kết kia đi." Gương mặt vẫn gần trong gang tấc kia vẫn lạnh nhạt hệt như ngày đầu tiên cô được dẫn đến trước mặt cậu. Tám năm qua bầu bạn bên nhau dường như không hề ghi khắc điều gì trong lòng Liên Thành, ngay cả một ánh mắt chần chừ cũng không có. Cô ngẩng đầu lên, không nhìn gương mặt ấy nữa. "Liên Thành, anh có biết hiện tại anh say rồi không?" Cậu cười nhạt, hơi thở nồng nặc mùi rượu: "Mộ Mai, tôi có uống một chút thôi, nhưng không say đến mức đó đâu." "Không!" Mộ Mai khẳng định, "Anh say rồi. Anh đã quên tửu lượng của anh rất yếu, chỉ uống một chút thôi cũng say mèm ấy." "Không đúng." Vưu Liên Thành ngoan cố đáp lời, "Mộ Mai, tôi có thể chứng minh là tôi không say, em chờ đi." Cậu chỉ mặt gọi tên từng người một ngồi trên sô pha, đám bạn cậu như học sinh đang nghe thầy giáo điểm danh, mỗi khi gọi đến tên ai, người đó đều trả lời vang rõ. Tất cả mọi người ở đây đều đang háo hức chờ xem trò vui, họ luôn xem thường con bé nhà nghèo như cô, họ xem cô chỉ là một hạt đậu thô thiển trong đống trân châu quý báu, nhờ vào Vưu Liên Thành mới được ăn ngon mặc đẹp, sống cuộc đời sung sướng. "Đủ rồi, Vưu Liên Thành!" Mộ Mai run run quát lên, "Liên Thành, anh xác định mình không say đúng không?" "Ừ, tôi không say." Cậu lại ôm cô. "Anh không muốn lõa thể trước mặt mọi người, chết cũng không muốn đúng không?" "Ừ." "Anh muốn em lấy lại giấy giao kết từ tay Daniel đúng không?" "Ừ." "Anh chắc không?" "Ừ." Mộ Mai đờ đẫn đẩy Liên Thành ra, nheo mắt lại nhìn đám người xung quanh. Đám con trai thì phấn khích nhìn cô chằm chằm, còn đám con gái thì vô cùng hả hê trước cảnh cô gặp họa. Mộ Mai nhắm mắt lại, nuốt ngược dòng lệ chực trào, rồi mở mắt ra lại, nhìn thẳng vào Daniel. Giờ khắc này Daniel như ngửi thấy hương vị thắng lợi, đôi mắt hau háu như sói đói nhìn chòng chọc vào ngực cô, eo cô. Cô đưa tay ấn lên ngực Daniel. Cũng may, gã thường xuyên tập thể hình nên thân hình không tệ: "Daniel, như anh mong muốn, tối nay tôi sẽ theo anh." Lúc nói những lời này, Mộ Mai quay đầu lại nhìn Vưu Liên Thành nằm nhoài trên bàn. Vưu Liên Thành, tôi sẽ khiến cậu ân hận, nhất định sẽ ân hận đến chết! Trong thoáng chốc, Mộ Mai đã quên mất lý do vì sao mình đến bên cậu. Trong đầu cô hiện giờ chỉ một lòng một dạ muốn Liên Thành đau khổ mà thôi. Cậu làm cô đau khổ, cô cũng muốn cho cậu chịu đau khổ, đau khổ đến chết đi sống lại!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]