Nụ cười của cô trông vừa gian xảo vừa pha lẫn chút hồn nhiên. Vưu Liên Thành chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Mộ Mai, không hề tránh né. Dường như chỉ cần qua ải này, cậu sẽ vượt qua được sự cám dỗ chết người mang tên Lâm Mộ Mai kia. Cậu ghét việc cứ phải giãy giụa mãi mà không thoát nổi gần đây, ghét luôn cả cảm giác áy náy day dứt mỗi khi đối mặt với Đông Tiểu Qùy. Bởi vì trong mỗi đêm khuya thanh vắng, cậu luôn điên dại nhớ về hương sắc của Lâm Mộ Mai, nó đến từ chính cơ thể cô, chính là cái thứ mà người ta thường gọi là mùi hương của cơ thể kia.
Mộ Mai thở dài, ngồi lên chiếc bàn sách cách Vưu Liên Thành vài bước, còn cậu thì vẫn ngồi yên trên ghế, đối mặt với cô. Ở góc độ này, Mộ Mai trông nhỉnh hơn Liên Thành một chút.
"Tại sao không nói gì thế? Bình thường những lúc thế này anh phải rất tức giận mới đúng." Mộ Mai hắng giọng, bắt chước giọng điệu cậu chủ nhà mình, "Vưu Liên Thành, anh câm rồi à?"
Vưu Liên Thành vẫn trầm mặc như lão tăng ngồi thiền.
"Liên Thành, trông bộ dạng anh bây giờ hệt như chú tiểu cấm dục hồi bé em từng thấy trong chùa Ấn vậy." Mộ Mai tưởng tượng ra hình ảnh Vưu Liên Thành cạo đầu trọc lóc, mặc áo tăng màu đỏ, ngoan ngoãn ngồi thiền trong chùa liền phì cười.
Mộ Mai nhảy xuống khỏi bàn, ngồi lên đùi cậu, vươn tay lên choàng qua cổ Liên Thành, bờ môi cô ghé vào vành tai cậu.
"Liên Thành, giờ em không mặc gì bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497619/quyen-1-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.