Hoàng Nam được xuất viện đúng như dự kiến, anh không trở về sống ở nhà họ Đặng mà đến biệt thự riêng của mình. Ngọc Anh là người vui nhất, cô có thể trổ tài nấu nướng.
“Ngọc Anh, em đừng xuống bếp nữa.” Hoàng Nam nói với giọng nài nỉ.
Cô vì anh mà đích thân xuống bếp tất nhiên anh rất hạnh phúc, tuy vậy nhưng phải công nhận một sự thật rằng món cô nấu quả thật mùi vị có phần quái dị. Chẳng hạn như món xào vừa nãy, rau một nửa chín một nửa sống, lại có vị ngọt. Anh cố lắm cũng chỉ ăn được một nửa.
“Sao vậy? Anh đừng lo em vất vả, em vui lắm đó.”
Ngọc Anh đã bỏ ra nhiều tâm quyết, còn đăng ký cả lớp học nấu ăn. Buổi học vừa rồi cô học được món canh cá, vốn định khi nào trở về sẽ nấu cho anh.
“Không phải, chỉ là…” Hoàng Nam không biết phải giải thích thế nào, chỉ sợ chạm đến lòng tự ái của cô.
Nhìn anh ấp úng không nói ra, Ngọc Anh liền hoài nghi. Cô bỏ quả táo đang gọt dỡ trên tay xuống đi đến bên bàn ăn. Hoàng Nam không kịp ngăn cản đành trơ mắt nhìn cô quyết đoán gắp một đũa rau cho vào miệng, tiếp đó không ngoài dự đoán mặt cô nghệch ra, rồi vội vã che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
“Trời ơi! Món này khó ăn quá.”
Ngọc Anh không diễn tả được cảm giác của bản thân, bao tự tin những ngày qua đều bay mất. Cô còn cho rằng là mình có thiên bẩm nấu nướng, món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lan-nua/3575433/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.