Căn phòng của mẹ đang ở trước mặt, cô đứng đó do dự hồi lâu, cánh tay mở nhẹ cửa ra
"Mẹ vẫn đang ngủ nhỉ!"
Cô khẽ rón rén đi vào, đặt lá thư ngay bên tủ đầu giường, quay lại nhìn bà rồi bước đi
Vừa bước ra khỏi cửa, Keisan đã đứng đấy, cô đứng hình, trợn tròn mắt nhìn anh, anh tiến đến khéo tay cô ra chỗ khác nhưng lần này kéo không hề dùng lực mà nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bé nhỏ đó dẫn đi
Cô như bản năng mà giật lấy cánh tay lại. Anh ngỡ ngàng nhìn vào bàn tay vừa chạm vào cánh tay trắng nõn đó
"Xin lỗi em!"
Cô cắn chặt môi quay đi mà không nói câu gì, cô run rẩy cả người, đứng trước anh là áp lực vô hình
"Hôm qua anh đã lỡ lời!"
"Xin em hãy tha lỗi cho anh"
"Anh sẽ nghe lời mẹ đi khám bệnh..."
"Anh không muốn nhìn thấy em như hôm qua lần nào nữa!"
Cô chỉ đứng nghe mà vẫn không nói gì. Bỗng nhiên trước mắt cô hiện lên khung cảnh ngạc nhiên
Keisan quỳ xuống trước mặt cô, cả người anh cúi xuống miệng nói
"Thực sự xin lỗi em Diana"
"Anh không mong em tha lỗi cho anh nhưng xin em đừng đi..."
"Vì anh quá nóng giận mà lúc nào cũng đổ hết lên đầu em để nói vậy!"
Những lời giải thích đó của Keisan cô cũng chỉ lặng im nghe không hề nói câu gì. Cô bất ngờ khi anh quỳ xuống xin lỗi thế này
"Xin em đừng đi đâu cả mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-vo-cu/2907950/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.