Đã mấy tiếng trôi qua rồi?
Keisan mất bao lâu mới bình tĩnh được. Anh ngồi cuộn tròn người lại, anh lo lắng hồi hộp chờ đợi đèn phẫu thuật chuyển sang xanh
Chưa bao giờ anh phải chờ đợi điều gì mà đau đớn thế này. Giây phút nào đó anh đã muốn đâm đầu vào tường nếu Victor không cứu được. Quản gia San vẫn luôn bên cạnh anh
San không nói gì cả. Chỉ đứng đấy để anh có cảm giác có người ở đây buồn cùng anh.
San không nói nhưng anh cũng xót lắm chứ
Anh theo Keisan từ bé, San hiểu tình bạn giữa hai người họ gắn bó như nào. Mỗi lúc Keisan bỏ đi ra khỏi nhà, lúc nào San cũng tìm thấy anh ở bên Victor mà khóc
San cố gắng liên lạc cho Diana nhưng đều thất bại. Anh gọi mãi không được, cuối cùng cũng bỏ cuộc sau 67 cuộc gọi nhỡ
San ngồi xuống đặt tay lên vai Keisan đang run rẩy
"Thiếu gia"
"Tôi biết cậu rất lo lắng cho Victor nhưng cậu lo cho bản thân mình một chút đi ạ!"
"Cậu vừa đi khám về mà đã như vậy rồi!"
"Rất ảnh hưởng đến tâm lý của cậu!"
"Thiếu gia nghe tôi đi!"
"Cậu muốn tiểu thư vui đúng không?"
"Cậu không muốn mọi chuyện tiếp diễn như vậy sao..."
"Tôi cũng thương cậu Victor lắm!"
San cũng chỉ an ủi được mấy câu, Keisan vẫn bất động trên ghế, nước mắt anh đã thành vũng trước mũi giày. Anh lấy chiếc khăn ở túi áo ra, đưa cho Keisan
"Thiếu gia lau nước mắt đi!"
"Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-vo-cu/2907948/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.