Câu nói được thốt ra vô cùng tự nhiên, không chút nghĩ ngợi cũng sẽ không rút lại lời nói đó
Cô nghe vậy bỗng dưng đỏ ửng mặt
"Hả? Sao anh tự nhiên lại muốn vậy?"
"Thì thơm má vẫn chưa đủ đâu mèo con ạ!"
"Nhưng chúng ta....là..."
"Là gì nhỉ?"
"Anh cũng không biết giờ chúng ta gọi là gì! Nhưng anh chắc chắn rằng anh đang thích em và em cũng vậy!"
"Chúng ta sẽ giữ đến khi tốt nghiệp được không Diana?"
"Nhưng còn tận hai năm nữa mà..."
"Anh sẽ rất vui nếu hai năm sau chúng ta vẫn ở bên nhau như này đấy!"
"Đến lúc đó! Chắc chắn anh sẽ tỏ tình với em một cách đường đường chính chính chứ không phải như hôm nay đâu!"
"Hứa với anh nhé!"
"Dạ! Được em hứa!"
"Vậy em có muốn ngủ không?"
"Anh cứ học đi, em đợi anh!"
"Ồ lại ngủ quên như lần trước sao?"
"Không đâu! Em sẽ thức mà!"
"Ồ được thôi! Em ở đây học cùng anh nhé!"
"Ưm nhưng bài có khó không vậy?"
"Anh không biết nữa...Nếu em không thích thì cứ đi ngủ trước đi...Anh không sao!"
"Em sẽ đợi!"
"Nhưng em sẽ không ngủ quên đúng chứ?"
"Vâng!"
Nói vậy anh đặt chiếc máy xuống, mở quyển sách ra mà viết bài, làm những bài tập còn dang dở, anh lúc nãy với bây giờ như hai người khác nhau
Cô chính là động lực duy nhất của anh
Anh đứng giữa hai sự lựa chọn giữa cuộc đời và tình yêu....
Anh nên rẽ hay đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-vo-cu/2907921/chuong-22.html