Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, “Cô ấy đi đúng lúc này luôn à?”
Cô ấy đã hao phí quá nhiều thời gian vào trong chuyện này. Chắc cũng đợi xét xử xong vụ án này mới đi được chứ.
Ninh Tôn không hiểu, “Anh cũng không rõ lắm. Bên chỗ Tự Chi cũng không lưu ý cho mấy. Vậy nên đợi cậu ấy biết được tin này thì Ninh Tương đã rời đi rồi, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Nhưng thực ra Ninh Tương có ở lại bên đó cũng không thay đổi được điều gì cả. Chuyện của Ninh Tiêu nên xử lý thể nào thì xử lý như thế đó thôi
Hứa Thanh Du không nhìn điện thoại của Ninh Tôn nữa, cô nhắm mắt lại. “Không biết có phải là vì Ninh Tương quá thất vọng về Ninh Tiêu hay không nữa. Dù sao cũng đến bước đường này, cảm thấy có quản chuyện này hay không thì cũng không quan trọng nữa. “
Chuyện này thì Ninh Tôn cũng không biết nói gì cho đúng. Vì vậy anh cũng không muốn nghĩ về chuyện này nữa.
Anh đặt điện thoại xuống. Sau đó nằm xuống, ôm chặt Hứa Thanh Du, “Chỉ cần chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được rồi. Bên chỗ đó có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa.”
Hứa Thanh Du ừ ừ mấy tiếng, “Hôm nay em có gọi điện thoại về cho nhà em. Đợi có thời gian thì chúng ta đi về thăm nhà đi. Bên chỗ em trai của em cũng có gọi điện thoại qua đây, nó muốn chúng ta định được một ngày nào đó. Nó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801887/chuong-1275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.