Nhờ phúc Ninh Tôn giày vò tàn nhẫn như vậy, Hứa Thanh Du ngủ quên vào ngày hôm sau.
Lúc tỉnh dậy thời gian đã không còn nhiều, cô nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo bữa sáng cũng không ăn, bảo Ninh Tôn lái xe đưa mình đi làm.
Lúc ở trên đường Hứa Thanh Du còn hờn trách Ninh Tôn vì sao không gọi mình dậy sớm một chút.
Ninh Tôn nơi nào mà không biết xấu hổ nói, anh cũng ngủ quên, lúc Hứa Thanh Du tỉnh dậy, thực sự anh cũng vừa dậy tỉnh không lâu.
Hôm qua trước nửa đêm anh không làm sao ngủ được, sau nửa đêm mới ngủ được, kết quả ngủ đến mức đặc biệt sâu.
Đợi đến công ty, Ninh Tôn ở cổng mua đồ ăn sáng cho cô, Hứa Thanh Du xách theo túi chạy vội một mạch lên lầu.
Sau khi quẹt thẻ nhìn thấy đến giờ làm việc, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đồng nghiệp trong công ty đã đến, Hứa Thanh Du đi vào, đặt đồ ăn sáng sang một bên trước.
Điều khiến cho cô quái lạ là, thế mà có người ở bên cạnh đến chào hỏi cô, hỏi cô trưa hôm nay có hẹn hay không, có muốn cùng nhau ăn cơm không.
Hứa Thanh Du ngây người, người này chào hỏi cô lúc trước hai người các cô căn bản đều chưa từng nói chuyện qua, đối với người như vầy, cô chắc chắn là tìm một cái cớ từ chối.
Cô nói Ninh Tôn đang nghỉ ngơi, nhưng không chừng lúc nào lại bận rộn, vậy nên khoảng thời gian này cô đều muốn ở nhà cùng với Ninh Tôn.
Cô gái kia mỉm cười, sau đó trong giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801851/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.