Ninh Tôn bên này quay xong phần phim của cả buổi sáng, về tới phòng nghỉ của ngồi xuống, buổi sáng quay phim rất thuận lợi, thật sự không cảm thấy mệt mấy.
Anh tài xế ở bên cạnh cầm chai nước tới cho anh, “Buổi trưa muốn ăn cái gì, bên kia cơm canh hẳn là đưa tới rồi, chẳng qua tôi cảm thấy có thể anh không muốn ăn đâu, có cần tôi ra ngoài mua cho anh không?”
Ninh Tôn khoát tay, anh vẫn không đói lắm, “Chờ một lát rồi nói sau, nếu cậu đói bụng rồi, cậu đi tìm cái gì mình muốn ăn đi.”
Anh tài xế cũng ngồi xuống bên cạnh, “Tôi cũng không đói lắm, hiện tại một chút hứng ăn cũng không có.”
Đợi như vậy một hồi, anh ta tựa hồ nhịn không được nữa, lại ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn hỏi anh, “Tôi nghe nói hợp đồng của anh tới hạn rồi.”
Động tác uống nước của Ninh Tôn ngừng lại, sau đó gật gật đầu, “Phải, hợp đồng sắp đến hạn.”
Anh tài xế liền lập tức hỏi, “Vậy là anh không có ý định ký tiếp sao?”
Ninh Tôn buông ly nước xuống, nghĩ nghĩ sau đó nói, “Trước mắt dự định là như vậy, muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Anh tài xế liền thở dài một hơi, “Anh không ký tiếp, vậy tôi khẳng định sẽ bị phân cho người khác, tôi giống như lại phải trở về ngày tháng trước đây, thật là nghĩ cũng không dám nghĩ.”
Anh ta nhìn có vẻ mặt đầy sầu khổ, “Anh cũng không biết những ngày tháng trước đây tôi phải sống, bị người ta hô tới quát lui, tiền cũng không hề cho thêm miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801823/chuong-1211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.