Ninh Tôn ăn cơm xong liền về phòng xem Hứa Thanh Du như thế nào rồi. Hứa Thanh Du đã ngủ say. Ninh Tôn đứng ở trước cửa nhìn một hồi rồi sau đó liền đóng cửa lại.
Anh tài xế đã đứng đợi ở dưới lầu. Anh ấy thấy Ninh Tôn xuống lầu một mình nên có chút bất ngờ. Và anh ta nhìn về phía sau lưng của Ninh Tôn, “Lần này Tiểu Du không tiễn cậu về à. Sao lần này cậu về cô ấy không vui hay sao vậy? “
Ninh Tôn biết anh tài xế đang trêu chọc mình, liền đi đến đó mở cửa xe ra. “Vợ con anh thấy anh về cũng không vui hay ssao?”
Khi nhắc đến điều này thì người tài xế liền thở dài, “Vậy thì chắc chắn phải vui rồi. Con gái của tôi còn nói bố nó chẳng phải là nghệ sĩ, vì sao ngày nào cũng không về nhà vậy nhỉ?”
Ninh Tôn nhướng mày, sau đó liếc nhìn anh tài xế, “Vợ anh đâu? Vợ anh có phàn nàn về anh không?”
Cũng không phải vậy, nói đến đây, anh tài xế có chút tự hào, “Cô ấy cũng thấu hiều cho tôi. Tối hôm qua khi tôi về thì đã thấy hai mẹ con đã ăn được một nửa rồi. Nhưng kết quả vợ tôi lại nấu cho tôi thêm hai món nữa. Thực ra tôi cũng thấy cô ấy cũng không dễ dàng gì, ngày nào cũng ở nhà chăm con. Việc chăm con này thực sự rất thử thách tính nhẫn nại của con người. “
Ninh Tôn ừ ử hai tiếng, “Anh cũng thấu hiểu được nỗi khổ của vợ mình, cũng có lương tâm đấy chứ.”
“Đương nhiên rồi.” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801805/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.