Chương trước
Chương sau
Sự thật đã chứng minh có một số việc Ninh Tôn rất có khả năng phóng đại lên, nhưng mà đúng là anh không lừa cô.
Chủ động và bị động sẽ mang đến cho con người cảm giác tâm lý thỏa mãn khác nhau.
Chỉ là thể lực của Hứa Thanh Du vẫn không thể vào chống đỡ được việc hoàn toàn chủ động trên giường từ đầu đến cuối được, cuối cùng vẫn là để Ninh Tôn hoàn thành nốt.
Nhưng mà dù là như thế thì Ninh Tôn vẫn rất cao hứng, thật sự thì anh cũng không nghĩ Hứa Thanh Du lại nghe lời như vậy.
Cô nằm ở trên giường mệt mỏi lười nhác.
Hai người đều không còn thể lực dư thừa, thế nên Ninh Tôn cũng không giày vò cô quá lâu, sau khi dục vọng được thoả mãn thì cũng dừng lại ngay.
Hứa Thanh Du còn lại chút sức lực đưa tay lên đấm một cái vào ngực Ninh Tôn: “Lại phải tắm lại lần nữa, phiền chết được.”
Ninh Tôn cười ha hả nắm lấy tay của cô hôn một cái: “Em cứ ngủ đi, anh giúp em tắm.”
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, Ninh Tôn nhìn cô một lúc rồi ôm cô đi về phía nhà tắm, giúp cô tắm rửa đơn giản rồi lại ôm cô quay trở lại giường.
Hứa Thanh Du quay người lập tức ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn tắm lại xong quay về ngồi xuống giường tựa đầu trên đầu giường đốt một điếu thuốc.
Mọi người đều nói sau khi làm sau thì hút một điếu thuốc, có cảm giác như lên mây, hiện giờ anh hình như cũng đang có cảm giác như vậy.
Ninh Tôn đưa tay xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Thanh Du, giống như đang vuốt ve một thứ gì đó đặc biệt trân quý vậy.
Anh rũ tầm mắt xuống, nhìn thấy Hứa Thanh Du đang rụt người lại, nhìn bộ dạng ngủ rất khờ khạo, nhìn như vậy khiến anh rất thoả mãn, khả năng đây chính là cuộc sống lý tưởng mà anh muốn.
Ở trên giường có người, ở trong lòng cũng có người, hai người này lại là cùng một người.
Ninh Tôn ngồi ngắm thêm một lúc rồi dụi tắt nửa điếu thuốc đi, nằm xuống tắt đèn.
Anh kéo Hứa Thanh Du lại gần, thật chậm rãi thở ra một hơi, đặc biệt thoả mãn.
Chắc là do thể lực của hai người bọn họ đều đã tiêu hao không ít, cho nên đêm nay hai người ngủ đặc biệt yên giấc.
Ngay hôm sau hai người đều ngủ quên, đến gần trưa mới tỉnh dậy.
Bị đánh thức là do tiếng chuông điện thoại của Ninh Tôn.
Ninh Tôn nghiêng người sờ điện thoại cầm lên, anh híp mắt nhìn thông tin người gọi trên đó, sau đó lại có chút bất đắc dĩ.
Anh nhận điện thoại gọi một tiếng chị Thái.
Hứa Thanh Du ở bên cạnh lập tức tỉnh giấc, chị Thái gọi điện cho Ninh Tôn, vậy khẳng định là muốn nói chuyện công việc.
Cô dịch lại dính ở trên ngực Ninh Tôn, xích lại gần điện thoại, muốn nghe âm thanh bên kia.
Chị Thái hỏi Ninh Tôn nghỉ ngơi sao rồi, hôm nay có thời gian không, đến công ty một chuyến.
Nghe ngữ khí của chị, Ninh Tôn không có biện pháp nào để từ chối, người đại diện đều sẽ đưa ra mệnh lệnh cho bọn họ, căn bản là không có cách nào thương lượng.
Ninh Tôn nói chiều nay có thời gian, trước khi đi sẽ gọi lại cho chị Thái.
Chị Thái ở bên kia ừ một tiếng, có chút do dự, rồi nói thêm một câu: “Hiện giờ có một vài kịch bản lớn tìm đến cậu, muốn hợp tác với cậu, bên công ty cũng đang có một vài suy tính, cho nên hy vọng cậu qua đây để thương lượng.”
Ý tứ trong này khá rõ, thật ra cũng chỉ là đang nói vun vén vào thôi.
Hợp đồng của Ninh Tôn sắp hết, nếu anh không muốn ký tiếp nữa, mà công ty còn cho anh tài nguyên tốt như thế thì đối với công ty không có gì tốt cả.
Cho nên công ty muốn sớm ngày nắm anh ở trong lòng bàn tay, đến kỳ hạn hợp đồng kéo dài thêm.
Ninh Tôn không tiếp lời chị Thái, chỉ nói là chờ đến công ty lại bàn tiếp.
Kỳ thực thì chị Thái cũng nghe ra được giọng nói của Ninh Tôn trong điện thoại còn chưa tỉnh ngủ hẳn, thế là cũng không quấy rối anh thêm nữa, nói vài câu sau đó liền cúp máy.
Ninh Tôn để điện thoại xuống, đưa tay ôm Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du đã tỉnh hoàn toàn: “Bên phía công ty hẳn là muốn cùng anh gia hạn hợp đồng, anh phải suy nghĩ kỹ xem lòng mình muốn như thế nào.”
Ninh Tôn dùng cằm cọ cọ trán của Hứa Thanh Du: “Ừ, anh biết, yên tâm đi, anh biết mình muốn như thế nào.”
Hai người lại dính ở trên giường ôm nhau một lúc lâu mới rời giường.
Hứa Thanh Du rửa mặt xong đi vào phòng bếp làm bữa sáng, thật ra thì cũng không thể gọi là bữa sáng, không qua bao lâu nữa là đến buổi trưa rồi, có thể ăn bữa trưa.
Hứa Thanh Du vẫn thấy hơi mệt, chỉ làm hai bát mì đơn giản.
Ninh Tôn đã ngồi ở trên bàn ăn, đang cầm điện thoại xem tin tức, Hứa Thanh Du bưng hai bát mì qua, có chút hiếu kỳ hỏi: “Anh đang xem cái gì vậy? Có phải chị Thái lại gửi cho anh cái gì không?”
Ninh Tôn nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Không có, em suy nghĩ nhiều rồi.”
Anh lại cúi xuống nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát, rồi mới nói: “Chỉ là cảm thấy làm minh tinh bị trói buộc quá nhiều thứ, làm chuyện gì cũng thân bất do kỷ*.”
*: không tự làm chủ bản thân được
Hứa Thanh Du thấy kỳ quái khi nghe Ninh Tôn nói như vậy, cô nở nụ cười không nói chuyện, kéo bát mì của mình đến trước mặt, ngồi đối diện với Ninh Tôn, cũng lấy điện thoại ra xem.
Trên đầu bảng tin có một vài tin tức, mới đầu vốn Hứa Thanh Du không để ý đến, nhưng khi ánh mắt cô quét lướt qua, lại trông thấy một cái tên quen thuộc, thế là dừng lại ngón tay đang định vuốt qua.
Trên tiêu đề có tên của Tô Yên.
Hứa Thanh Du dừng lại một lúc rồi mở tin tức ra.
Trước đây rất ít khi Tô Yên bị đưa lên bảng tin, đại đa số tin tức đưa lên đều nói về kỹ năng diễn xuất của cô ấy hay là cô ấy đã giành được giải thưởng gì cho bộ phim mà mình đóng, rất ít được người khác chú ý bởi tin tức bê bối, nhưng đây lại là tin tức nói về chuyện bê bối của Tô Yên.
Tin tức nói rằng ngày hôm qua Tô Yên ở lại một khách sạn, nhưng thực chất lại là trải qua một đêm mặn nồng với sao nam nào đó.
Trong tin tức cũng đào ra tư liệu về sao nam kia, người này được xem như một diễn viên tuyến mười tám.
Hứa Thanh Du thật sự rất bất ngờ, cô nhíu mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng lại nói với Ninh Tôn: “Chuyện bê bối của Tô Yên bị truyền ra, anh đang xem tin tức này sao, ôi, còn nói là có người tận mắt nhìn thấy, cũng không biết là thật hay giả.”
Đúng là vừa rồi Ninh Tôn đang xem tin tức này, anh bỏ điện thoại xuống bắt đầu ăn mì: “Không biết là thật hay giả, cứ đợi xem thông cáo đã.”
Hứa Thanh Du chẹp chẹp miệng, nhìn một lượt từ đầu tới cuối tin tức.
Tin tức này không chỉ là suy đoán không có căn cứ, hoặc có thể nói là phỏng đoán, bởi vì trên bản tin còn có tấm hình của Tô Yên và nam minh tinh kia làm bằng chứng.
Trong tấm hình là cảnh hai người bọn họ đang ăn sáng tại nhà hàng của khách sạn, cử chỉ của hai người họ có chút thân mật, Tô Yên còn đưa tay lau khoé miệng cho đối phương.
Còn có lúc hai người ăn xong cơm đi về phía thang máy, nam minh tinh kia đưa tay ôm eo Tô Yên.
Sau đó lại điều tra ra được phòng của hai người sát bên nhau, sau đó tin tức lại đào sâu thêm chỗ mà hai người này từng gặp nhau.
Trước đó nam minh tinh này từng diễn một vai quần chúng trong bộ phim mà Tô Yên đóng, lúc mà phim vào giai đoạn tuyên truyền, hai người này đã có chút qua lại.
Hứa Thanh Du nhìn những phỏng đoán trên tin tức này,cảm thấy có vẻ rất hợp lý.
Cô buông điện thoại xuống, sau đó lắc đầu: “Em còn đang nghĩ nếu mà Tô Yên muốn yêu đương thì đối tượng sẽ là các giám đốc lớn hay nếu mà là minh tinh thì sẽ là minh tinh tuyến một.”
Kết quả không nghĩ tới, Tô Yên lại lén lút yêu đương với một tiểu bạch kiểm, nhưng mà nhìn hai người như vậy hẳn là chân ái của nhau.
Trong tin tức còn lôi gia bối cảnh của nam minh tinh này, trong nhà không phải là người có tiền, trước đây đều là diễn những vai quần chúng, chẳng qua là cho dù đóng nhiều vai diễn như vậy thì cậu ta cũng không có được bao nhiêu lời thoại.
Nhìn cậu ta như vậy thì cũng chỉ nghĩ là một người phổ thông bình thường, Tô Yên lại có thể ở bên cậu ta, có thể thấy được tình cảm của hai người hơn hẳn mọi thứ.
Không biết người khác suy nghĩ như thế nào, dù sao thì Hứa Thanh Du cũng nhìn ra được bộ dạng của Tô Yên trong tin tức này là rất vui vẻ.
Trước đó cô vẫn một mực tin rằng Tô Yên là mối tai họa ngầm của mình, nhưng hiện tại xem ra đúng là bản thân mẫn cảm, người ta có vòng tròn*của riêng mình, có tình yêu của riêng mình.
*: Ý chỉ vòng quan hệ, bạn bè, người thân…
Bây giờ Hứa Thanh Du nghĩ lại bộ dạng lo được lo mất của mình trước đo, chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Bởi vì tâm tình của cô tốt, thế nên là tô mì ăn sạch sẽ không còn gì, trạng thái cơ thể cũng thoải mái hơn.
Sau khi ăn uống xong thì Hứa Thanh Du đi thay đồ, sau đó hỏi Ninh Tôn: “Anh có cần em đi cùng anh đến công ty không?”
Ninh Tôn cảm thấy hơi bất ngờ, anh ngước mắt lên nhìn Hứa Thanh Du, một hồi lâu mới cười: “Cũng được, vậy hai chúng ta cũng đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.