Chương trước
Chương sau
Hai người lại đi về phía trước, Ninh Tôn đem nón và khẩu trang che kín mít.
Phía trước cách đó không xa có một quảng trường nhỏ, trong quảng trường đặc biệt náo nhiệt, rất nhiều người già mang theo trẻ con, tình nhân trẻ tuổi đều chơi ở bên đó.
Quảng trường không phải quá lớn, nên trông vô cùng náo nhiệt.
Hứa Thanh Du vừa vặn ăn xong đồ ăn vặt trong tay, đi đến chỗ thùng rác bên cạnh, đem hộp đồ ăn ném vào bên trong, “Chúng ta cũng qua bên kia xem một chút đi.”
Ninh Tôn hiện tại đối với nơi đông người hơi có chút kiêng kị, chủ yếu là trong tình huống này bản thân anh có chút phiền toái.
Trước đó ở sân bay đã bị nhận ra, bây giờ nếu như lại gây ra thêm chuyện gì đó, thật sự khó mà giải thích với chỗ chị Thái bên kia.
Hứa Thanh Du nở nụ cười, cũng biết Ninh Tôn đang kiêng kỵ cái gì, cô bước sang khoác tay Ninh Tôn, “Nhiều người như vậy, đoán chừng bọn họ căn bản sẽ không chú ý tới chúng ta, vả lại em còn muốn nhắc nhở anh, một hồi nếu như anh qua bên kia không bị người ta nhận ra, tâm trạng tuyệt đối không được xuống dốc nha.”
Ninh Tôn nghe cô nói như thế liền cười, đưa tay ôm lấy vai của cô, “Anh làm gì lại ham hư vinh như vậy, nhận không ra mới là tốt nhất.”
Hứa Thanh Du đi về phía quảng trường bên kia, kéo tay Ninh Tôn, “Vậy thì đi thôi, đi thôi, em nhìn thấy náo nhiệt liền muốn sang đó góp vui.”
Ninh Tôn đi theo cô vài bước, liền nghe thấy Hứa Thanh Du lại hỏi, “Đoàn phim của các anh bên kia có phải là không quá bận không, có cho bọn anh nghỉ phép hết không?”
Ninh Tôn ngẩng người, không rõ Hứa Thanh Du vì sao lại hỏi như thế, “Không thể nào, anh đã nghỉ rồi, bọn họ bên kia hẳn là đẩy nhanh tốc độ mới phải, lần trước chị Thái còn nói với anh để anh mau chóng về đoàn làm phim, nói bên kia dồn rất nhiều công việc.”
Hứa Thanh Du lặng lẽ hít sâu một hơi, cô không muốn nhắc chuyện vừa rồi nhìn thấy Tô Yên, sẽ cảm thấy quá mức để ý, nhất là vừa rồi cô đặc biệt chạy sang đó nhìn.
Nếu như nhắc đến, Ninh Tôn nhất định lập tức liền có thể đoán được vừa rồi là có chuyện gì.
Cho nên khi Ninh Tôn hỏi Hứa Thanh Du vì sao lại hỏi những thứ này, cô cũng chỉ cười haha một cái, “Chính là tò mò, anh đã nghỉ rồi, những người kia có xin đạo diễn cho nghỉ luôn không?”
Ninh Tôn cười, “Hẳn là sẽ không, anh cảm thấy những người kia đều kính nghiệp hơn so với anh, bọn họ tranh thủ lúc này đè bẹp anh còn không kịp.”
Trong đoàn làm phim cũng sẽ có những chuyện tranh giành tài nguyên, lần trước bọn họ trò chuyện cùng đạo diễn, đạo diễn trong lúc vô tình tiết lộ anh ta còn đang chuẩn bị một cái kịch bản mới, lúc ấy rất nhiều người quay xong bắt đầu đi tìm đạo diễn tự đề cử mình.
Cho nên bây giờ ở đoàn làm phim này biểu hiện tốt một chút, rất có thể tiếp theo đây đạo diễn của bộ phim này sẽ trao cơ hội cho bọn họ.
Hiện tại sói nhiều thịt ít, đầu óc những người này đều suy nghĩ sắc bén muốn xông lên, cũng chỉ có anh không tích cực được như vậy.
Đoán chừng người bên ngoài nhìn vào, anh là tự phụ và thanh cao, nhưng Ninh Tôn là thật sự không cảm thấy hứng thú mấy với những thứ đó.
Chẳng qua có thể đoàn làm phim càng thích người như vậy, chịu cực chịu khổ, cũng không đưa ra yêu cầu, độ phối hợp rất cao.
Hai người đi đến quảng trường, Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đứng ở một cái góc, nhìn những người trước mặt.
Phía trước có một vài bạn nhỏ trượt patin, động tác hơi có vẻ vụng về, nhưng mà rất đáng yêu.
Hứa Thanh Du tiến đến trước mặt Ninh Tôn, nhỏ giọng nói với anh, “Lúc em học đại học muốn xin vào câu lạc bộ trượt patin, nhưng mà tay chân em không đồng bộ, ngày xưa từng học thử một buổi, phát hiện mình chỉ có thể đứng đấy, nhúc nhích đều tốn sức, những học sinh mới khác vừa lên liền có thể trượt đi, em rất bị đả kích, liền trực tiếp từ bỏ.”
Ninh Tôn thuận miệng liền hỏi cô, “Vậy trước kia em xin vào đâu?”
Hứa Thanh Du cười hì hì, “Bơi lội, chính là học bơi lội.”
Ninh Tôn hơi nhíu mày lại, “Bơi lội cũng rất có ích, trò này học được rồi, sau này có thể cứu mạng.”
Hứa Thanh Du chẹp chẹp miệng, sau đó thở dài một hơi, “Em không được, lúc em học bơi đuối nước qua hai lần, từ đó về sau cho dù là học được rồi cũng sợ nước, thậm chí em còn có một đoạn thời gian rất dài ban đêm đi ngủ nằm mơ đều là đuối nước, sau đó bị ngạt thở mà tỉnh.”
Ninh Tôn cười cười, “Vậy có thẻ là em học còn chưa đủ bài bản, chờ có thời gian anh dạy cho em.”
Hứa Thanh Du có hơi ngạc nhiên, đưa mắt trông sang Ninh Tôn, “Anh bơi rất giỏi sao?”
Ninh Tôn mím môi ra dáng nói, “Cũng tàm tạm, anh cảm thấy dạy em hẳn là không vấn đề gì.”
Tự tin thế cơ á, Hứa Thanh Du nghĩ một chút liền vỗ vỗ vai anh, “Người ta toàn nói đồ đệ sẽ làm sư phụ mệt chết, em học không lanh lắm, anh nên chuẩn bị sẵn.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng long lanh, cũng hẳn là bởi vì bên cạnh không có mấy người qua lại, cho nên anh liền hạ thấp giọng nói, “Anh đã sớm biết rồi, em xem xem em ở trên giường, anh dạy em nhiều như vậy, em vẫn học không được như cũ.”
Nét mặt của Hứa Thanh Du đơ ra, căn bản không nghĩ tới Ninh Tôn mở miệng liền nói cái này, cô có chút tức chịu không được, nhéo cánh tay Ninh Tôn một cái, “Em ở trên giường thế nào, anh nói cái gì vậy, im miệng cho em.”
Ninh Tôn xích lại gần bên tai cô, rồi mới mang theo ý trêu chọc nói, “Mỗi lần làm một chút liền nói mệt chịu không nổi, nói hai chân bủn rủn, còn nói để cho anh tự mình làm, những tư thế anh dạy cho em, em một cái đều chưa dùng qua.”
Hứa Thanh Du mím môi, nhìn chằm chằm Ninh Tôn một lúc lâu, cuối cùng quyết định quyết đấu với anh, dù sao bên cạnh cũng không có ai, cho dù hai người bọn họ âm thầm nói mấy chuyện bậy bạ, cũng chỉ là chút tình thú giữa vợ chồng.
Cho nên Hứa Thanh Du nói, “Là chính anh rất biết cách giày vò, làm cái gì nhất định cũng phải làm màu nhiều kiểu, giải quyết nhu cầu không phải là được rồi sao?”
Ninh Tôn đưa tay vuốt mặt Hứa Thanh Du, sau đó nhích người sang, cách khẩu trang cọ xát môi của Hứa Thanh Du, “Thế sao gọi là làm màu được, đó chẳng qua là điều tiết tình cảm, anh cảm thấy em cũng rất thích mà.”
Hứa Thanh Du trừng mắt, cố gắng làm mặt căng, “Em thích chỗ nào, anh chỗ nào nhìn ra là em thích?”
Ninh Tôn hạ thấp giọng, giọng nói mang theo một chút mê hoặc, “Em không thích sao? Vậy tại sao em lần nào cũng kêu anh nhanh một chút, tại sao em lần nào cũng kêu anh mạnh một chút?”
Hứa Thanh Du hít vào một ngụm khí lạnh, phải rồi phải rồi, cô làm sao lại quên việc này, đàn ông cùng phụ nữ nói chuyện bậy bạ, giới hạn không giống nhau.
Nhất là Ninh Tôn trước kia hở chút là bắt đầu nói chuyện bậy bạ, cô hiện tại làm sao có thể là đối thủ của anh.
Hứa Thanh Du trừng mắt với Ninh Tôn không nói gì nữa, kết quả Ninh Tôn đột nhiên chụp lấy gáy cô dùng sức hôn cô một cái.
Cách một lớp khẩu trang, Ninh Tôn chỉ là tượng trưng cho có, “Thế nào, bị anh nói trúng tim đen, thật ra em vẫn là rất thích đúng không, cho nên em luyện tâp thể lực một chút, sau này tự mình chủ động.”
Hứa Thanh Du hừ một tiếng, “Nghĩ hay thật, em cứ không chủ động, em cứ muốn để anh hầu hạ.”
Ninh Tôn cười hai tiếng, “Nếu như chủ động em sẽ cảm giác được một kiểu thoải mái khác, cảm giác chủ động và bị động cảm giác là không giống nhau nha.”
Bên cạnh có người đi tới, đi ngang qua bọn họ, Hứa Thanh Du vội vã giữ khoảng cách với Ninh Tôn, rồi mới sửa sang lại một chút khẩu trang trên mặt, “Nói hươu nói vượn, anh chính là đang gạt em.”
Cô cảm thấy Ninh Tôn chính là đang dụ cô, lúc cô bị động cũng rất dễ chịu, trình tự các thứ cũng như nhau, ai làm có cái gì khác nhau đâu.
Ninh Tôn đứng thẳng người quay đầu nhìn đám người náo nhiệt bên cạnh, “Hoặc là lần tới lúc mở màn em thử một chút, thừa dịp mình còn có sức, có thể tìm hiểu thử những thú vui nhỏ mà trước đó em chưa phát hiện ra. Truyện Hài Hước
“Em không thèm tin anh.” Hứa Thanh Du hừ một tiếng, quay đầu nhìn sang phía bên cạnh.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi, mới mỉm cười cất bước đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.