Chương trước
Chương sau
Sau đó Hứa Thanh Du vội vàng nói: “Chị Thái, bên chỗ Ninh Tôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, mọi người đều muốn giấu diếm em, hiện tại em đang rất hoảng.”
Nghe cô nói như vậy, chị Thái liền thở dài một hơi: “Chuyện này lúc đầu đúng là định thông báo cho em, nhưng mà mẹ của Ninh Tôn gọi điện cho chị nói tạm thời đừng nói cho em biết.”
Hứa Thanh Du mím môi, nghe chị Thái nói: “Bên chỗ Ninh Tôn đúng là có chút việc, chẳng qua là không quá quan trọng, hiện giờ vẫn đang quan sát.”
Chị ấy nói như vậy, Hứa Thanh Du lập tức gấp gáp: “Chị Thái, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Chị Thái nghĩ lúc mới nói: “Hôm qua lúc quay hình Ninh Tôn có bị thương nhẹ, điện thoại chắc là cũng bị hư lúc đó, bây giờ thì cậu ta đang ở bệnh viện, tin tức này đã được bọn chị chặn lại rồi, chuyện này mà bị truyền đi, toàn bộ đoàn phim sẽ bị ảnh hưởng, khả năng là mẹ Ninh Tôn cũng sợ làm em lo lắng, cho nên nói chúng tôi tạm thời không cần thông báo cho em.”
Thế nhưng mà không thông báo cho cô, thì cô sẽ không lo lắng hay sao, ngược lại càng làm cô hoảng sợ hơn.
Hứa Thanh Du lại không có cách nào nói với chị Thái nhiều như vậy, cũng chỉ có thể hỏi chị ấy hiện giờ Ninh Tôn đang ở bệnh viện nào.
Chị Thái đã nói cho cô nhiều vậy rồi, sẽ không có khả năng lại giấu chuyện Ninh Tôn đang ở bệnh viện nào, nên chị ấy lập tức nói địa chỉ.
Hứa Thanh Du cúp máy, nhanh chóng đi ra ngoài đón xe đến bệnh viện.
Trên đường đi cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, mẹ Ninh giấu diếm cô, khẳng định sự việc bên Ninh Tôn có hơi nghiêm trọng.
Nếu như chỉ là va đập nhẹ như chị Thái nói thì hoàn toàn không cần thiết phải giấu diếm cô.
Nếu đã cố ý giấu diếm cô thì nhất định việc này rất nghiêm trọng.
Trong đầu Hứa Thanh Du nghĩ đến rất nhiều kết quả không quá tốt, ngồi trên xe đi đến bệnh viện, cô cảm thấy thời gian trôi qua cứ như ngừng lại chậm chạp không chịu chạy.
Cô đã biết số phòng bệnh của Ninh Tôn, chạy một đường đi đến.
Đến lúc cô chạy đến cửa phòng bệnh, nhìn xuyên qua cửa kính của phòng bệnh, liếc mắt một cái là nhìn thấy Ninh Tôn đang nằm trên giường.
Ninh Tôn mặc quần áo bệnh nhân, nhìn qua như vậy thì không thấy anh bị thương ở đâu cả.
Mẹ Ninh đang ngồi ở bên giường bệnh, tài xế cũng ở đây, ba người bọn họ không biết đang nói chuyện gì.
Cuối cùng Hứa Thanh Du cũng có thể thở một hơi nhẹ nhõm, mở cửa trực tiếp đi vào.
Ba người trong phòng bị tiếng mở cửa của Hứa Thanh Du làm cho giật mình, mẹ Ninh lập tức đứng lên nói: “Tiểu Du, sao con lại tới đây rồi?”
Hứa Thanh Du có chút xao động: “Mọi người đều tắt máy cả với nhau, không ai nhận điện thoại cả, không biết như vậy con sẽ rất sốt ruột sao?”
Mẹ Ninh trừng mắt nhìn: “Bác có gửi tin cho con mà, bác gửi wechat cho con đó.”
Hứa hẹn Thanh Du lập tức lấy điện thoại ra, ở giao diện wechat lên, nhưng mà không thấy cái gì.
Cô đưa điện thoại cho mẹ Ninh xem: “Bác gửi cho con cái gì vậy, con không nhận được gì cả.”
Mẹ Ninh đưa mắt nhìn qua, bất đắc dĩ thở dài, bà lấy điện thoại của mình ra, cũng ấn mở vào giao diện giống Hứa Thanh Du nhìn.
Đúng là đã gửi tin nhắn, không biết vì nguyên nhân gì mà bên Hứa Thanh Du lại không nhận được.
Trên tin nhắn gửi cho cô là nói điện thoại của Ninh Tôn bị rơi hỏng rồi, hai ngày nay mình lại bận rộn nên không có ở nhà.
Bây giờ nói chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa, Hứa Thanh Du bỏ đi động vào trong túi, hít sâu hai hơi, mới khiến cho tinh thần của mình ổn định hơn.
Cô nhìn Ninh Tôn từ trên xuống: “Anh làm sao vậy? Bị sao mà phải nằm viện vậy?”
Ninh Tôn ngồi dựa ở trên giường bệnh, nhìn lướt qua thì thấy bình thường không biết bị thương ở đâu.
Ninh Tôn vốn còn đang bất ngờ vì Hứa Thanh Du tới đây, nhưng mà người cũng đã chạy đến rồi, anh ít nhiều gì thì cũng cảm thấy vui vẻ.
Anh đưa tay kéo lấy tay Hứa Thanh Du, kéo cô lại gần mình hơn: “Chỉ bị thương một chút xíu thôi, bây giờ ở lại quan sát thêm một chút, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn đâu.”
Hứa Thanh Du xụ mặt nhìn anh: “Bị thương ở đâu?”
Tài xế ở bên cạnh thở dài: “Bị đụng vào đầu, chẳng qua khi đến bệnh viện kiểm tra thì nói là không có vấn đề gì lớn cả, đoán là sẽ có một chút chấn động não nhỏ, nên phải ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày nữa, nếu không có gì thì sẽ được xuất viện.”
Nói xong chuyện đó tài xế còn nói: “Tôi còn đang nghĩ hai ngày nay không liên hệ với cô cũng được, cô sẽ không phát hiện ra được, không nghĩ tới mới một ngày mà đã bị lộ rồi.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện, nếu như mà tin nhắn của mẹ Ninh gửi được cho cô thì khi cô nhìn thấy, Ninh Tôn mà hai ngày không liên lạc với cô thì cô cũng vẫn sẽ nghi ngờ.
Với tính cách của Ninh Tôn, cho dù điện thoại bị hỏng, thì khẳng định cũng sẽ mượn điện thoại của người khác để gọi điện cho cô, không thể có khả năng không có một chút tin tức nào như này.
Hứa Thanh Du nhẹ giọng hỏi Ninh Tôn: “Đụng vào chỗ nào vậy?”
Ninh Tôn lôi kéo tay Hứa Thanh Du sờ vào đằng sau ót của mình, Hứa Thanh Du giật nảy mình, vết thương này lớn biết bao.
Hứa Thanh Du sững sờ, vội vàng vuốt tóc của Ninh Tôn ra nhìn: “Sao có thể đụng thành như này chứ, làm sao mà đụng được vậy?”
Ninh Tôn nói: “Đoàn phim làm ngược đạo cụ, nên chẳng may đập phải.”
Lúc ấy cả người anh bị đập cho choáng váng, sau đó được mọi người vội vàng đưa tới bệnh viện kiểm tra.
Sau khi bệnh viện kiểm tra xong thì nói là không phải vấn đề gì quá lớn, không có vấn đề gì đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà Ninh Tôn vẫn đề nghị ở lại đây quan sát thêm hai ngày.
Cũng bởi vì anh bị thương, nên bên phía đoàn phim những cảnh liên quan đến anh cũng ngừng quay.
Hứa Thanh Du tự mình kéo một cái ghế ngồi lại bên cạnh giường của Ninh Tôn: “Anh dọa chết em rồi, hôm qua em gọi điện cho anh anh không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lợi, chẳng có động tĩnh gì cả, anh không biết anh đã làm em lo lắng thành gì đâu.”
Tài xế ở bên cạnh giúp anh giải thích: “Điện thoại của cậu ta cũng bị đập hỏng mà, một lúc sau khi xảy ra chuyện thì cô gọi điện thoại đến, có thể nghe được tiếng chuông, nhưng lại không thể nhận được, sau đó thì cũng chẳng còn phản ứng gì nữa.”
Hứa Thanh Du nắm lấy tay Ninh Tôn, đến lúc này trái tim đang treo lơ lửng mới có thể vững vàng mà đặt lại vị trí đầu.
Mẹ Ninh ở bên cũng thở dài một hơi bất đắc dĩ: “Việc này dù sao thì con cũng đã biết rồi, vậy bác về nhà trước đây, vì muốn tránh để cho con biết mà đến nhà mà bác cũng không dám về.”
Sau đó bà ấy còn đưa điện thoại đang nắm trong tay ra: “Đến điện thoại cũng không dám mở lên đây.”
Hứa Thanh Du lại thấy hơi giận: “Mọi người không nên giấu con, chuyện như này nhất định phải nói cho con trước tiên mới được.”
Mẹ Ninh vội nói: “Đấy là ý của bác, là bác nói là không được nói cho con biết, bên phía con chỉ vừa mới bắt đầu công việc mà thôi, bác sợ là sẽ ảnh hưởng đến công việc của con, muốn con có thể làm cho tốt công việc của mình, đừng để bị phân tâm.”
Hứa Thanh Du cũng biết đây là ý tốt của mẹ Ninh, nhưng mà đôi khi ý tốt của người khác lại không phải là thứ mà cô muốn.
Hứa Thanh Du đã tới, mẹ Ninh và tài xế cũng muốn để cho cô và Ninh Tôn có thời gian riêng để nói chuyện, cho nên hai người tìm cớ đi ra ngoài.
Chờ khi trong phòng chỉ còn lại Hứa Thanh Du và Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du lại một lần nữa xụ mặt xuống: “Chuyện lớn như vậy mà anh không nói với em, anh có biết là em gấp muốn chết không?”
Với rồi có mẹ Ninh và tài xế ở đây, cô không định sẽ nổi giận, sợ hai người họ hiểu lầm.
Hiện giờ hai người họ đã ra ngoài rồi, cuối cùng thì Hứa Thanh Du cũng lộ ra tính khí.
Ninh Tôn vểnh khoé miệng cười: “Anh biết ngay là em muốn tính sổ với anh mà, trước đó anh cũng có nói với hai người họ, không có chuyện gì đâu, nói cho em cũng không sao, nếu mà không nói cho em, khẳng định sau này em sẽ tìm anh tính toán cho xem, bọn họ còn không tin, thật là muốn để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của em.”
Hứa Thanh Du vẫn xụ mặt: “Anh còn không biết xấu hổ mà cười được, thế mà anh còn cười được, bây giờ nghĩ lại em vẫn đang rất giận đây này.”
Ninh Tôn lôi kéo cô ngồi lên giường, sau đó đưa tay sờ sờ mặt cô: “Đúng giận mà, không phải anh không có chuyện gì sao.”
Hứa Thanh Du cau mày lại, do dự rồi nói: “Làm sao lại có thể bị thương được, anh không cẩn thận chút nào”
Ninh Tôn không định nói cho Hứa Thanh Du biết là không phải anh tự mình làm bản thân bị thương, mà là do bảo vệ nữ chính nên bị.
Lúc đó hai người đang quay hình, đột nhiên đạo cụ rơi xuống chỗ nữ chính, anh bảo vệ cô ta nên bản thân mới bị thương.
Chuyện này không thể nói cho Hứa Thanh Du được, không phải là do anh có tâm tư gì khác mà chủ yếu là sợ Hứa Thanh Du nghĩ nhiều.
Lúc ấy anh chỉ phản xạ theo điều kiện mà thôi, không mang theo tạp niệm hay tâm tư gì.
Sau chuyện này nếu anh nói không có tâm tư gì, người khác chưa chắc đã tin anh, vì không muốn làm cho mọi chuyện thêm phức tạp, cho nên anh không muốn nói.
Anh lại lôi tay của Hứa Thanh Du đưa đến bên miệng hôn một cái: “Chỉ là sơ ý một chút thôi, ta cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện, em đừng trách anh mà.”
Kiểu nói chuyện này của anh khiến cho Hứa Thanh Du mềm lòng: “Không phải là do em trách anh, mà là do em sốt ruột lo lắng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.