Hứa Thanh Du bước vào cửa, một bên đang cởi giày, một bên đang định đi về hướng phòng khách.
Kết quả mới đi được vài bước cô mới phát hiện ra có gì đó không đúng cho lắm. Cô nhớ lúc mình đi làm thì cô có mở cửa phòng mình ra, cửa sổ cũng mở vì cô muốn hóng gió.
Bây giờ cửa phòng lại bị đóng.
Ngay lúc đó, Hứa Thanh Du không dám đụng đậy gì. Hơn nữa, đoạn thời gian này cô ra vào một mình. Cô nghĩ chắc là mình đã bị người khác để ý.
Nhưng mà đầu óc cô vẫn còn chút tỉnh táo. Vừa vào tới cửa thì bên chỗ cửa không có chút bị cạy gì cả.
Hứa Thanh Du hít một hơi thật sâu, lùi lại mấy bước rồi lui ra ngoài hành lang.
Sau đó cô lại nghe Ninh Tôn nói: “Sao hôm nay em không hẹn người ta đi ăn cơm chứ?”
Những lời này hình như nằm trong tai của Hứa Thanh Du, nó có một chút gì đó không đúng. Những lời này hình như là được lặp lại mấy lần.
Trong điện thoại có giọng nói của Ninh Tôn, cách đó không xa cũng có.
Vốn dĩ muốn cô muốn đi mở cửa, để đi ra ngoài. Cô suy nghĩ một chút rồi cô sải bước đi về phòng khách. Sau đó, cô chạy về hướng phòng ngủ, và đột nhiên mở cửa ra.
Quả nhiên là trong phòng có người. Người đó đứng ở chỗ cửa sổ. Đó là Ninh Tôn.
Vốn dĩ Ninh Tôn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Nghe thấy có tiếng ở ngoài kia, anh chuyển hướng qua nhìn Hứa Thanh Du.
Anh ta đặt điện thoại xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801722/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.