Chương trước
Chương sau
Buổi trưa Ninh Tôn không gọi điện thoại cho Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du cũng không liên hệ với anh.
Cô chỉ nghĩ rằng Ninh Tôn bên kia chắc đang bận rộn với công việc, gọi điện thoại cũng không có chuyện gì quan trọng để nói, nên dứt khoát cũng không gọi điện tránh quấy rầy anh làm việc.
Hứa Thanh Du bận rộn cả buổi chiều, cô thật sự không cho mình chút thời gian thở nào, không ngừng viết viết vẽ vẽ, không ngừng sửa đổi.
Chờ buổi chiều tan làm, đồng nghiệp thu dọn đồ đạc bước ra ngoài, cô gái ăn cơm chung buổi trưa đi tới vỗ vai Hứa Thanh Du, “Tan làm rồi, có thể đi về rồi.”
Hứa Thanh Du bừng tỉnh, hồi phục tinh thần xong, nhìn xung quanh một chút, thấy những người khác cũng đã tan làm đi về hết rồi.
Cô nói được, sau đó móc điện thoại di động ra nhìn một chút.
Trong điện thoại di động có một tin nhắn, là của Tống Kình Vũ, vừa rồi cô quá tập trung nên đã bỏ sót mất.
Tống Kình Vũ nói hiện tại anh đang bận một chút việc, nên để Hứa Thanh Du đợi một lát, một lát sau anh sẽ lái xe qua đón Hứa Thanh Du.
Đúng lúc bản thảo thiết kế trong tay Hứa Thanh Du cần phải sửa lại, cho nên cô nhanh chóng nhắn tin cho Tống Kình Vũ, nói anh không cần vội.
Cô gái thấy Hứa Thanh Du không có ý định rời đi, có chút ngoài ý muốn hỏi, “Cô không đi sao?”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm nốt những việc còn đang dang dở, “Một lúc nữa tôi mới đi, tôi làm nốt những việc còn đang dở này xong mới về.”
Cô gái lầm bầm một câu, “Cô có chỗ dựa như vậy rồi còn liều mạng làm gì.”
Hứa Thanh Du không trả lời, cô gái kia đợi một lúc rồi cũng rời đi.
Trong phòng làm việc chỉ có mình Hứa Thanh Du,cô cảm thấy rất yên tĩnh, cắm đầu đem bài viết trong tay sửa chữa một lần cho đến khi cảm thấy không có vấn đề gì nữa, sau đó chỉnh sửa một chút bản thảo thiết kế buổi chiều, rồi đưa vào phòng làm việc của Quách Châu.
Đợi làm xong việc, Hứa Thanh Du đi xuống lầu, ngồi xuống sô pha trong đại sảnh chờ Tống Kình Vũ.
Cô đợi không bao lâu, Tống Kình Vũ lái xe tới, sau đó gọi điện thoại cho cô.
Lần này Tống Kình Vũ trực tiếp lái xe đến cổng công ty, Hứa Thanh Du cũng không để ý nhiều, liền trực tiếp lên xe.
Tống Kình Vũ tự mình đặt chỗ ở nhà hàng, cũng không hỏi Hứa Thanh Du muốn đi đâu, liền lái xe hướng về phía nhà hàng.
Trên đường, Hứa Thanh Du nói một chút về việc Giang tổng hôm nay tìm mình, đương nhiên về phía Tống Kình Vũ phải nói một tiếng cảm ơn.
Tống Kình Vũ vừa lái xe vừa nói, “Giang tổng là một người rất tốt, không tự cao tự đại, anh ấy chỉ là không thường đến công ty, nhưng nếu cô gặp anh ấy, có vấn đề gì nói với anh ấy, anh ấy sẽ giúp cô giải quyết.”
Hứa Thanh Du làm gì có vấn đề gì cần Giang Tổng giúp cô giải quyết, công việc của cô chính cô cũng có thể giải quyết.
Sau đó Tống Kình Vũ lại hỏi, anh hỏi đồng nghiệp trong công ty đối xử với cô như thế nào.
Tống Kình Vũ trước nay chưa từng hỏi qua vấn đề này, nhưng mà nếu anh đã gọi điện cho Giang Tổng nhờ anh ta cho cô một chút mặt mũi, thì chắc hẳn cũng đoán ra được một ít chuyện.
Hứa Thanh Du vội vàng gật đầu, “Hôm nay Giang tổng tìm tôi, khiến bọn họ bị dọa sợ rồi.”
Nói đến đây, Hứa Thanh Du cười ra tiếng, “Hơn nữa hôm nay những người đó nhìn tôi trên mặt đầy sợ hãi, có lẽ là cảm thấy tôi có hậu đài cứng rắn ở phía sau, nên sợ tôi gây khó dễ cho bọn họ.”
Hứa Thanh Du nói xong lắc đầu, “Những người này, thay đổi sắc mặt thật sự rất nhanh.”
Tống Kình Vũ ừ một tiếng, “Đều là như vậy, về sau cô sẽ còn chứng kiến nhiều, cho nên cô có mạng lưới quan hệ có thể sử dụng đến, thì không nên cảm thấy xấu hổ, đối với người khác cũng không ảnh hưởng quá lớn, mà đối với bản thân mình lại có thể sống dễ dàng thuận tiện hơn.”
Hứa Thanh Du biết Tống Kình Vũ nói câu này cho mình nghe, cô mím môi do dự một chút, vẫn không trả lời.
Mối quan hệ giữa cô với Tống Kình Vũ chưa tốt đến mức đó, cho nên mạng lưới quan hệ của Tống Kình Vũ, cô dùng chỉ cảm thấy nóng bỏng tay.
Nếu mạng lưới quan hệ hôm nay thuộc về Ninh Tôn, thì cô chắc chắn sẽ không ngại ngần mà dùng tới.
Cho nên, con người phải phân biệt thân sơ xa gần, chỉ là lời này cô không có cách nào nói rõ ràng với Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ cuối cùng đưa Hứa Thanh Du đến một nhà hàng cao cấp, Hứa Thanh Du nhìn trang trí ở cửa, không khỏi có chút đau lòng.
Vốn là cô thiếu nợ Tống Kình Vũ rất nhiều ân huệ, nếu rủ anh đi ăn một bữa ngon và đắt tiền, trong lòng Hứa Thanh Du có thể cảm thấy thoải mái hơn.
Hai người cùng nhau đi vào và được người phục vụ dẫn vào phòng riêng.
Khi gọi món ăn, Hứa Thanh Du liếc nhìn giá trên thực đơn, cô không cảm thấy đau lòng, đồ ăn càng đắt, trong lòng cô càng cảm thấy thoải mái.
Nếu tiêu nhiều tiền, mơ hồ có thể có loại cảm giác hòa nhau với Tống Kình Vũ.
Mặc dù cô cũng biết Tống Kình Vũ không thiếu cô bữa cơm này, nhưng dù sao cũng tốt hơn là cái gì cũng chưa từng bày tỏ qua.
Hứa Thanh Du thật sự không quan tâm đến giá cả mà gọi mấy món đắt tiền.
Tống Kình Vũ không suy nghĩ nhiều, liền gọi thêm một bình trà, sau đó trả lại thực đơn cho người phục vụ.
Chờ người phục vụ đi rồi, Hứa Thanh Du mới liếm môi, muốn tìm chủ đề gì đó để nói chuyện.
Tuy nhiên, móc ruột móc gan quả thực không tìm được đề tài nào thích hợp để nói chuyện.
Không thể cứ mãi nói chuyện về công việc của cô, cũng không thể nói mãi về chuyện hạng mục hợp tác, những đề tài này lúc trước hai người gặp mặt nhau cũng đã nói chuyện qua rồi.
Hứa Thanh Du có chút nôn nóng, Tống Kình Vũ ở bên kia lên tiếng trước, “Hiện tại Ninh Tôn buổi tối đều về nhà à?”
Hứa Thanh Du ngẩn ra một lúc, sau đó vội nói, “Đại đa số thời gian anh ấy ở tại khách sạn, dù sao khoảng cách cũng có chút xa, chạy tới chạy lui thời gian đều tốn hết ở trên đường.”
Tống Kình Vũ nhẹ gật đầu, “Nói cũng phải, bên kia cũng không dễ dàng, hai người bình thường cũng không tiện gặp mặt, gặp mặt một lần rất dễ dàng tạo ra tin tức, công ty bên kia đoán chừng cũng không tiện giao phó.”
Có thể không phải, nói đến đây Hứa Thanh Du đã có chủ đề để nói, cô nói về lần trước đi thăm Ninh Tôn.
Chủ yếu là kể chuyện về cô bé cùng ở chung nhóm với Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du sau khi kể xong thì cười haha, “Cô bé đó thực sự rất dễ thương, lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy là fan của Ninh Tôn, khi cô ấy bắt gặp tôi cũng đã rất sợ hãi, nhưng không ngờ tới lại là một em gái nhỏ vừa mềm mại vừa dễ thương tới vậy.”
Tống Kình Vũ nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du rất hiếm khi cười trước mặt anh, khi đó cô lại vui vẻ như vậy.
Khóe miệng của anh cũng chầm chậm cong lên.
Có thể là ánh mắt của Tống Kình Vũ quá mức thâm trầm, Hứa Thanh Du nói nói liền ngừng lại, sau đó biểu hiện của cô có một chút xấu hổ, “Anh Tống, có phải tôi nói nhiều quá rồi không?”
“Không có không có, rất tốt, tôi rất thích dáng vẻ nói nhiều này của cô” Tống Kình Vũ nói rất tự nhiên, nhưng những lời nói này lại làm cho Hứa Thanh Du lập tức không biết nói gì tiếp theo.
Những lời này của Tống Kình Vũ cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là không có ý gì khác, nhưng Hứa Thanh Du nghe xong quả thực là có một chút không được tự nhiên.
Tống Kình Vũ làm theo lời Hứa Thanh Du vừa nói, “”Vậy bức ảnh người đó phát tán ra đúng là của cô và Ninh Tôn?”
Anh hỏi về bức ảnh nụ hôn mơ hồ bên suối nước nóng.
Hứa Thanh Du gật đầu, không có gì xấu hổ mà thừa nhận loại chuyện này, “Đúng vậy, lúc đó hai chúng tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, ai biết sẽ bị người khác chụp ảnh, chính bản thân tôi khi nhìn thấy bức ảnh đó còn cảm thấy ngại ngùng.”
Cô vốn không phải là người có tính cách phóng khoáng, nên sẽ không ở nơi công cộng mà hôn như vậy, chỉ là do bầu không khí lúc ấy quá tốt.
Nhưng sau chuyện này nếu để cho cô nhìn ảnh chụp của cô và Ninh Tôn ôm hôn nhau như vậy, cô chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Tống Kình Vũ chỉ gật đầu, không tiếp tục nói gì nữa, đồ ăn được dọn lên, trong khi ăn cơm hai người sẽ ít nói chuyện, nhưng trao đổi một vài câu khẳng định là vẫn phải có.
Hứa Thanh Du không muốn tiếp tục nói về chuyện giữa cô và Ninh Tôn nữa, nên hỏi Tống Kình Vũ bình thường trong công việc có gặp khó khăn gì không, chẳng hạn như những chuyện cô gặp phải trong công việc bây giờ.
Tống Kình Vũ thở dài nói: “Lúc tôi mới bắt đầu đi làm, tôi đã phải chịu rất nhiều ấm ức, người mới vào bên trong công ty làm đã rất khó, có người hướng dẫn không muốn dạy và truyền thụ kinh nghiệm, có đồng nghiệp thì chèn ép nhau, chặng đường này gặp rất nhiều khó khăn, vấp ngã không ít lần, một đường chỉ là tự mình tìm tòi mà đi.”
Nếu lúc trước anh nói những lời này với Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du có thể không hiểu hết ý nghĩa của câu nói này, nhưng bây giờ cô thật sự hiểu rõ ràng.
Cô chép chép miệng, “Như vậy mà nói thì hiện tại tôi tốt hơn anh rất nhiều rồi, cũng may là có anh giúp đỡ tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.