Chương trước
Chương sau
Nam Nhạc cũng chưa nói quá nhiều trong điện thoại mà là nói xong chuyện quan trọng thì cúp máy luôn.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp máy một chút sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Du, “Anh tìm thời gian nói chuyện với mẹ anh đã, thực sự không được nữa thì để ngày mai mẹ anh tự đi gặp cô ấy.”
Bởi vì thái độ của Nam Nhạc ở trong điện thoại đúng là giải quyết việc chung nên Hứa Thanh Du lại vô ý thức cảm thấy dường như không cần phải so đo quá nhiều.
Có lẽ Nam Nhạc thật sự có ý gì đó khác với Ninh Tôn nhưng người ta nói việc chính thì vẫn phải cho người ta cơ hội nói chuyện.
Hứa Thanh Du cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng rồi mở miệng nói, “Chỉ cần hai người các anh không có việc gì là được, ngày mai anh có đi hay không cũng không quan trọng.”
Ninh Tôn cười nói, “Em yên tâm đi, đương nhiên sẽ không có việc gì, anh không vừa mắt cô ấy.”
Anh ta nói như thế này khiến Hứa Thanh Du có chút không thể khống chế được mà bật cười, “Thân phận bối cảnh với lại bề ngoài của người ta như vậy mà anh còn không vừa mắt thì em lại cảm thấy em có chút nguy hiểm.”
Ninh Tôn nhổm người dậy với tay qua bàn ăn sờ mặt Hứa Thanh Du, “Em tốt hơn cô ấy rất nhiều, anh thích em như vậy.”
Hứa Thanh Du ngước mắt lên nhìn Ninh Tôn, “Em tốt hơn cô ấy ở đâu cơ chứ? Anh cũng không biết mỗi lần thấy cô ấy em đều cảm thấy rất tự ti.”
“Vì sao lại tự ti?” Ninh Tôn mở miệng hỏi, anh ta có chút không hiểu, “Trong mắt anh, không có chỗ nào của cô ấy bằng em cả, trừ làm bộ ra không có gì cả.”
Hứa Thanh Du lập tức bật cười ra tiếng, “Anh nói lời này cũng thật là, có lẽ cô ấy cũng không phải là làm bộ mà chỉ là quen như vậy thôi.”
Ninh Tôn lắc đầu, “Anh đã gặp qua rất nhiều sếp tư bản. Nói như thế nào đây nhỉ, có lẽ những người thật sự có năng lực lại rất bình thản bởi vì bọn họ đã không thèm để ý đến chênh lệch địa vị nữa. Chỉ có những người thích hư vinh mới sẽ thể hiện thân phận địa vị ra mặt, bọn họ hy vọng tất cả mọi người vừa nhìn thấy bọn họ là có thể nhìn thấy khoảng cách giữa bản thân với người ta. Anh cảm thấy kiểu làm này rất buồn cười.”
Hứa Thanh Du nghĩ về Nam Nhạc.
Cô ta cũng không có cách nào nói Nam Nhạc cố ý thể hiện ra thái độ sang hơn người khác hay là thực sự chỉ là tính cách bên trong mang theo lạnh lùng cao ngạo. Nhưng đúng là phải nói cô ta khiến cho người khác có cảm giác không thoải mái lắm.
Nam Nhạc vẫn luôn biểu hiện ra ý là anh, cô không xứng đi theo tôi.
Hứa Thanh Du mím môi suy nghĩ một chút rồi nói, “Nếu anh đã nói như vậy thì em yên tâm hơn một chút vậy.”
Nếu đã không vừa mắt thì càng khó có thể có tình cảm được.
Ninh Tôn trấn an cô ta, “Yên tâm đi, yên tâm đi, anh với cô ấy là không thể nào.”
Hứa Thanh Du gật đầu không nói gì nữa, hai người bọn họ im lặng ăn xong cơm.
Hứa Thanh Du đúng là rất đói, Ninh Tôn gọi nhiều đồ ăn như vậy mà cô ta cũng ăn không ít.
Chờ đến khi ăn xong bữa cơm, Hứa Thanh Du trực tiếp đi qua ngồi lì trên ghế sô pha, Ninh Tôn đi dọn dẹp bàn ăn.
Hứa Thanh Du mở miệng hỏi, “Chị Thái có nói công việc tiếp theo của anh sắp xếp như thế nào chưa?”
Ninh Tôn rửa tay ở trong phòng bếp nói vọng ra, “Ngày mai đi công ty nhìn xem sao, có một số việc còn phải bàn bạc với chị ấy một chút. Trước đó có rất nhiều cảnh quay đều tạm hoãn không thực hiện được, có lẽ phải quay bù mấy cái đó trước đã.”
Hứa Thanh Du ồ một tiếng.
Ninh Tôn lau xong tay thì cũng qua ghế sô pha ngồi rồi ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng.
Hứa Thanh Du dựa vào vai Ninh Tôn, “Ngày mai sau khi đi công ty anh có thể ra ngoài đi dạo với em được không?”
Ninh Tôn ngừng một chút rồi lập tức hỏi, “Đi dạo ở đâu?”
Hứa Thanh Du mở miệng nói, “Lúc trước em có nhìn thấy có một nơi tuyển nhà thiết kế thực tập, em muốn đi xem xem thử như thế nào.”
Cô ta nói như vậy thì Ninh Tôn hiểu ra ngay lập tứuc, “Được, vậy ngày mai từ công ty trở về thì chúng ta đi thẳng qua hỏi thăm một chút.”
Hai người bọn họ ngồi ở trên ghế sô pha nhìn TV một lát. Hứa Thanh Du ăn hơi nhiều nên lật qua lật lại đổi tư thế liên tục, thấy hơi khó chịu.
Ninh Tôn cũng cảm giác được, anh ta cười hỏi, “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Hứa Thanh Du không có tâm trạng gì để đi dạo nhưng đúng thật là no quá không dễ chịu lắm mà lát nữa cũng ngủ không được.
Cho nên cô ta cũng đứng dậy, “Đi thôi.”
Hai người bọn họ cũng không thay quần áo mà mặc quần áo ở nhà rồi đi ra ngoài luôn.
Trời vẫn chưa khuya lắm, trong khu dân cư cũng coi như náo nhiệt. Hứa Thanh Du đi được một lát lại mở miệng hỏi, “Nhà họ Ninh có gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho anh chưa? Có lẽ bên kia cũng đã công bố di chúc rồi chứ?”
Sau khi tỉnh lại Ninh Tôn có nhận được tin nhắn của Ninh Tú. Luật sư đã liên lạc với anh ta, có lẽ bọn họ muốn lựa thời gian công bố di chúc, đến lúc đó bọn họ sẽ quay clip lại, Ninh Tú nói sẽ gửi nội dung tới cho anh ta xem.
Ninh Tôn cũng không để ý những cái này lắm nên chỉ trả lời tin nhắn bảo Ninh Tú cứ nhìn mà làm, như thế nào cũng được.
Ninh Tú không nói cụ thể lúc nào công bố di chúc nhưng Ninh Tôn đoán bên phía Trang Lệ Nhã nhất định không chờ được nữa rồi.
Chắc là Ninh Tú cũng thật sự muốn giải quyết chuyện của Trang Lệ Nhã cho nên sẽ thực hiện sớm một chút.
Khả năng cao là hai ngày này sẽ công bố.
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Ninh Tú có gửi tin nhắn cho anh nói là sẽ báo cho anh biết khi nào công bố di chúc nhưng anh ấy vẫn chưa nói ngày cụ thể.”
Hứa Thanh Du khoác tay Ninh Tôn, “Thật ra em rất tò mò ông ấy sẽ chia di chúc như thế nào, không phải là ham mấy tài sản đó mà nói như thế nào đây nhỉ…”
Sau khi nói đến đây, Hứa Thanh Du cười ha ha, “Chỉ là muốn nhìn mấy người kia bị vả mặt.”
Chủ yếu cũng chính là muốn nhìn phản ứng của Trang Lệ Nhã.
Trang Lệ Nhã vẫn luôn muốn biết nội dung của di chúc, cả người từ đầu đến chân đều bày ra tư thế không chờ kịp.
Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ra di chúc không có chỗ nào có lợi cho bọn họ cả.
Hứa Thanh Du chỉ muốn nhìn xem sau khi công bố nội dung di chúc thì Trang Lệ Nhã sẽ có phản ứng gì, là tiếp tục la lối om sòm hay là cúp đuôi rời đi.
Ninh Tôn chậm rãi thở ra một hơi, “Anh nói thật với em, anh cũng thật sự rất muốn biết.”
Nói xong anh ta còn nói thêm, “Anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng muốn có thù báo thù, có oán báo oán.”
Anh ta nói như thế này khiến cả hai người đều bật cười, sau đó bọn họ cũng không nói gì nữa.
Hai người bọn họ cứ đi dạo không có mục đích gì, một lát sau đã đi tới chỗ sân bóng rổ.
Dù có là đêm hôm khuya khoắt nhưng người chơi bóng rổ vẫn nhiều như cũ, các chàng trai cô gái vây quanh ở bên kia hò hét rộn ràng.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không tới gần mà đứng từ xa nhìn trong chốc lát.
Hứa Thanh Du rất ngưỡng mộ bọn họ có thể sống vô tư vui vẻ như vậy trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.
Đến mức mà mỗi lần nhìn thấy những chàng trai cô gái này thì cô ta đều cảm thấy rất tiếc nuối.
Nhìn lại những năm tháng kia của quá khứ, cô ta cảm thấy dường như cuộc đời mình bị bỏ phí, không để dành lại được chút gì.
Đến một ký ức đẹp cũng không có nổi
Ninh Tôn dựa vào một bên đèn đường, “Chọn thời gian nào đó đi đến nhà em đi.”
Hứa Thanh Du vẫn đang nhìn xem sân bóng rổ, “Còn chưa biết công việc của anh sắp xếp như thế nào nữa, chờ anh ổn định xong rồi nói tiếp.”
Giọng nói của Ninh Tôn rất nhẹ nhàng, hoặc là cũng có thể nói mang theo chút dịu dàng, “Mấy thứ như công việc chỉ là vật chết, có thể lùi được bao lâu thì lùi.”
Hứa Thanh Du nở nụ cười, “Chị Thái mà biết anh nghĩ như vậy thì có lẽ muốn giận run người.”
Chị Thái là một người phụ nữ mạnh mẽ và cũng có yêu cầu rất cao đối với nghệ sĩ trong tay mình.
Với trạng thái của Ninh Tôn như bây giờ, nếu không phải anh ta có lưu lượng cao nên chị Thái không biết nói như thế nào.
Chứ mà là mấy nghệ sĩ có lưu lượng bình thường kia cứ qua một đoạn thời gian là lại gây chuyện nhiều như vậy thì nhất định chị Thái sẽ xù lông cho mà xem.
Hứa Thanh Du cũng thấy chị Thái đi họp với người ta, thật sự là nói tới nói lui không nể mặt một chút nào, cứ nhắm vào tim đen mà nói thẳng ra.
Ninh Tôn thì lại không lo lắng nhiều như vậy, “Chị ấy vẫn luôn biết anh không có tâm sự nghiệp gì.”
Thật ra thì lúc đầu anh ta cũng có thứ như tâm sự nghiệp này, ngành giải trí là nơi tốt, ít nhất là dễ kiếm tiền.
Lúc anh ta còn thiếu tiền rất muốn kiếm lời số tiền lớn trong ngành nghề này, chỉ có có tiền trong người thì mới có thể đường đường chính chính rời khỏi nhà họ Ninh.
Chỉ là sau này anh ta thấy một số chuyện đen tối, bẩn thỉu trong vòng giải trí thì anh ta lại đột nhiên cảm thấy sống trong thế giới này không thú vị chút nào.
Cho nên thái độ của anh ta cũng dần trở nên tiêu cực.
Một người thông minh như chị Thái sao có thể không phát hiện ra điểm này được chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.