Bữa cơm này kéo dài đến tận nửa đêm. Sau cùng, cả ba người đàn ông đều đã xay tí bỉ.
Cố Tư dẫn theo đứa con, không biết phải đưa Trì Uyên say xỉn này về nhà như thế nào, bèn ngủ lại nhà Chương Tự Chi luôn.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh vẫn có thể đưa Ninh Tôn đi.
Chiếc xe nọ vốn dĩ là mượn của Chương Tự Chi, nên bây giờ họ để xe lại đây luôn rồi bắt taxi để trở về nhà.
Ninh Tôn tuy say nhưng trạng thái vẫn rất tốt. Anh không mượn rượu làm càn, lên xe liền dựa trên ghế mà chợp mắt một lúc.
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh cũng đã thấm mệt, hai người không nói gì trên xe.
Chiếc xe di chuyển một mạch đến trước cửa khu dân cư. Vừa mới dừng xuống, người vẫn luôn nhắm mắt ngủ bên cạnh là Ninh Tôn bỗng dưng cử động.
Anh nhanh chóng mở cửa xuống xe, sau đó cúi người xuống nôn hết ra.
Hứa Thanh Du cũng đang dựa trên ghế ngủ, không nhận ra rằng chiếc xe đã dừng lại, nhưng khi nghe thấy tiếng nôn, cô lập tức tỉnh dậy.
Hứa Thanh Du vội vàng mở cửa bước xuống chạy đến bên Ninh Tôn, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “khó chịu lắm hả anh?”
Ninh Tôn cúi người chống lên đầu gối, anh không nói gì.
Mẹ Ninh thanh toán tiền xe, sau đó đi qua nhìn hai người. Dường như bà ấy đã quen với nó, “nó uống nhiều là sẽ như vậy, ngồi trên xe cứ lắc lư như thế chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, nôn hết ra là thoải mái ngay thôi mà.”
Ninh Tôn cứ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801631/chuong-1019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.