Mẹ Ninh đợi sau khi bài hát kết thúc mới dừng lại.
Bà chỉnh đầu tóc, đi đến uống một ly nước trước: “Bên đó có cãi nhau không?”
Hứa Thanh Du biết người bà nói là ai, thế nên mở miệng trả lời: “Không có, hôm nay bọn họ đều không ra mặt.”
Mẹ Ninh bật cười, đặt ly nước xuống, sau đó buộc tóc lên: “Xem ra là đã chết tâm với ông già kia rồi.”
Sau đó mẹ Ninh xoay người muốn đi về phòng thay đồ: “Như vậy thì tốt, bọn họ như vậy ta cảm thấy thoải mái.”
Hứa Thanh Du cong khóe môi nhìn bóng lưng mẹ Ninh mất dần trong phòng, rồi mới xoay đầu nhìn Ninh Tôn: “Tâm trạng bác thật tốt.”
Ninh Tôn “ừ” một tiếng: “Thật sự rất tốt.”
Không phải giả vờ, không phải miễn cưỡng vui vẻ.
Dậy từ sáng sớm lại bận rộn cả buổi sáng, cũng khá mệt, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thu dọn một chút, rồi đi ngủ bù.
Kết quả không biết ngủ bao lâu, Hứa Thanh Du bị tiếng chuông điện thoại ồn làm thức dậy, tiếng chuông điện thoại mang theo chấn động, ngay cả đầu giường cũng rung lên ù ù.
Hứa Thanh Du híp mắt sờ điện thoại xem, là cuộc gọi thoại trên WeChat.
Là A Trạch gọi đến.
Vì sao anh ta gọi cuộc điện thoại, Hứa Thanh Du biết rõ.
Cô không có gì trốn tránh, trực tiếp nhận điện thoại.
A Trạch bên kia nói trước: “Tôi nghe nói A Uyển tìm các người”
Hứa Thanh Du trở người, đặt điện thoại lên tai, nhắm mắt lại: “Có đến tìm, cô ta chặn xe chúng tôi, nhưng cụ thể nói cái gì tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801629/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.