Ninh Tú nghe thấy Ninh Tôn nói vậy thì cũng không nói chuyện nữa.
Ngay sau khi hai người hút thuốc xong ở bên ngoài, quản gia đã đi đến mời hai người ăn cơm.
Chỗ ăn cơm là một căn bếp nhỏ ở sân sau, vì trước đó để chiêu đãi khách khứa nên phía sân trước hơi bừa bộn không thể đặt bàn ăn ở bên đó được.
Ninh Tôn và Ninh Tú trực tiếp xoay người đi về phía phòng bếp nhỏ ở phía sau, cũng không ai đi gọi ba mẹ con đang ở trong linh đường kia tới ăn cơm.
Quản gia quay người theo bọn họ rời đi, cũng không hỏi han đến ba người ở bên kia.
Ninh Tôn đợi quản gia đi đến bên cạnh mình mới cười một chút.
Nhiều năm vậy rồi, quản gia vẫn không thích ba người đó như trước.
Ninh Tú cũng không nhắc đến chuyện này, ba người cùng nhau đi vào phòng bếp nhỏ ở phía sau, đồ ăn đều đã được bày sẵn trên bàn, rất đơn giản.
Sau khi ngồi xuống, Ninh Tôn cầm đũa lên nhìn tới nhìn lui, cảm thấy không biết nên gắp món nào, chủ yếu vì anh không có cảm giác muốn ăn uống gì.
Ninh Tú cũng không phải rất muốn ăn, anh không bới cơm, chỉ cầm đũa kẹp vài món đồ ăn.
Quản gia đứng ở bên cạnh nói: “Cậu chủ ăn một chút đi, buổi chiều không biết sẽ đến bao nhiêu người, đến lúc đó càng bận rộn hơn, nếu không ăn cơm chắc chắn sẽ không chống trụ được.”
Lý lẽ là như vậy, ai cũng hiểu được, nhưng quả thật bọn họ hiện tại đều bận rộn sau một hồi hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801612/chuong-1000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.