Ngày hôm sau, Ninh Tôn nhận được điện thoại của Ninh Tú, nói rằng tình hình của Ninh Bang không tốt lắm, hỏi anh có muốn đến bệnh viện thăm nom một chút không.
Tình trạng của Ninh Bang chuyển biến theo chiều hướng xấu đi, có vẻ là do hôm qua ông ta đã tức giận quá mức.
Ninh Tôn cảm thấy không cần phải đi, đến nơi rồi cũng chỉ nhìn một cái, dựa theo tính tình của anh, nói được lời an ủi, động viên ông ta xem ra cũng khó khăn.
Cho nên có đi thăm hay không đi thăm cũng chẳng quan trọng.
Ninh Tôn thực sự không muốn đi, liền hỏi Ninh Tú xem bệnh tình Ninh Bang có nghiêm trọng lắm không.
Ninh Tú thở dài: “Vốn dĩ ở bệnh viện được chăm sóc thuốc thang đầy đủ, không có gì nghiêm trọng, nhưng hôm qua lại náo loạn như vậy, hiện tại bệnh càng nặng hơn.”
Ninh Tôn nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Rốt cuộc nhiều năm trôi qua như vậy, đối phương là người như thế nào ông ta còn không rõ ràng sao? Lại còn ở thời điểm bệnh tật như này nổi giận đùng đùng như thế.”
Ninh Tú bất lực: “Anh cũng đã khuyên nhủ rất nhiều. Nhưng chú cũng biết, sự tình huyên náo đến mức như vậy, anh nói hết lời cũng không ngăn cản được bố giận dữ.”
Ninh Tôn thật muốn bật cười. Khi Ninh Bang còn trẻ, ông ta đã gây ra không biết bao nhiêu loại chuyện thương thiên hại lý, mất đi tính người, so với những chuyện bất nhân Trang Lệ Nhã đang làm bây giờ đúng là chỉ có hơn chứ không có kém.
Lúc làm những chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801601/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.