Hiện giờ có lẽ Ninh Tú cũng không có người nào để nói những lời trong lòng, nhất là khi trong nhà đang loạn thành thế kia, bình thường đã khó mở miệng giờ lại càng khó hơn.
Có lẽ nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nói với anh mà thôi.
Thực chất có đôi khi ngẫm nghĩ lại thì khoảng thời gian trôi qua Ninh Tú cũng chịu không ít uất ức.
Ba mẹ con nhà kia, anh ta nhìn thôi cũng thấy không thuận mắt, đối Ninh Bang thì trong lòng anh ta có khúc mắc, mỗi ngày đều sinh sống với bốn người mình không thích, là người bình thường thì cũng muốn ốm.
Ninh Tú có thể ở bên cạnh họ bình ổn như thế, còn từng chút từng chút một nắm công ty ở trong tay thì cũng là chuyện không dễ dàng.
Sau khi nhận điện thoại Ninh Tôn liền hỏi: “Thế nào? Ở bên kia ồn ào xong rồi sao?”
Ninh Th cười một tiếng: “Có phải cậu đang chờ điện thoại của tôi hay không, có phải cũng muốn biết tình hình bên này như nào không?”
Ninh Tôn buồn cười: “Nếu giờ tôi nói phải, thì có phải là tôi lộ ra rằng mình rất vô lương tâm không, ở bên chỗ các anh đang ồn ào túi bụi, tôi còn ở một đây xem náo nhiệt không.”
Ninh Tú chép chép miệng: “Thật ra nếu đổi vị trí với nhau, nếu như tôi là cậu, khẳng định hiện giờ tôi cũng sẽ ngồi xem náo nhiệt, nhà chúng ta hiện giờ loạn thành như vậy, cũng chẳng có cách nào, có một số việc lúc trước còn lưu lại, hiện tại ai dùng thái độ gì để nhìn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801594/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.