Ninh Tôn cũng chẳng mong đợi rằng Ninh Bang sẽ tỏ rõ thái độ ngay lúc này.
Anh tiếp tục nói: “sắp xếp thời gian của ông đi. Tôi sẽ bàn bạc lại xem sao. Có thể sẽ là ngày kia, trước đó tôi sẽ gọi điện cho ông chuẩn bị, nếu ông không có việc gì khác thì cứ đến đây.”
Ninh Bang vẫn giữ im lặng, Ninh Tôn kết thúc cuộc gọi luôn.
Cuộc gọi này anh không trở về phòng để nói, nên Hứa Thanh Du đứng bên cạnh anh đã nghe thấy toàn bộ.
Cô bước qua ôm lấy Ninh Tôn: “Đừng buồn nha. Mặc dù ông ấy nói chuyện không khéo, nhưng em nghĩ trong lòng ông ấy cũng nhận ra được hành động sai trái của mình, chắc cũng cảm thấy có lỗi lắm.”
Ninh Tôn bỏ điện thoại vào trong túi, hai tay cũng cho vào theo: “Hi vọng, anh làm vậy để mẹ anh đừng nghĩ về chuyện này nữa.”
Nếu Ninh Bang không tỏ rõ thái độ, có lẽ mẹ anh sẽ canh cánh chuyện này mãi.
Mẹ Ninh vẫn luôn muốn được nhìn thấy Ninh Bang gục ngã, muốn mỉa mai, chế nhạo ông ta, nhưng thật ra bà chỉ muốn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu khiến Ninh Bang chủ động cúi đầu nhận sai, như vậy có lẽ mẹ Ninh đã có nguôi ngoai phần nào.
Hai người ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó ngồi trên sofa xem phim.
Qua một lúc sau, điện thoại để trong túi của Ninh Tôn rung lên. Anh lấy ra xem thì thấy Ninh Bang gửi hai đoạn tin nhắn đến, nói rằng hôm sau đến thăm ông nhớ đưa cả mẹ Ninh theo.
Với câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801584/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.