Mẹ Ninh thẳng thắn trả lời Ninh Tôn, “Thật lòng thì mẹ hy vọng Tiểu Dư mới là con gái ruột của mẹ hơn, đẻ ra một đứa con trai như con cũng đâu được gì?”
Ninh Tôn cười rộ lên, nhẹ nhàng vỗ phía sau gáy của Hứa Thanh Du, “Sao em lại có sức hấp dẫn như vậy? Ai ai cũng thích em.”
Tâm trạng của Hứa Thanh Du vẫn không cải thiện hơn là bao, vừa rồi cô đã nghe thấy hết những lời chửi rủa của Trang Lệ Nhã, thật khó nghe!
Mặc dù cuối cùng trận chiến ấy Ninh Tôn giành được thắng lợi.
Nhưng mỗi khi Hứa Thanh Du nhớ đến những lời lẽ sỉ nhục của Trang Lệ Nhã, cô vẫn không kiềm được đau xót cho Ninh Tôn.
Bây giờ Ninh Tôn đã có năng lực, có thể chống trả lại Trang Lệ Nhã.
Dường như cô có thể tưởng tượng ra được khi Ninh Tôn còn niên thiếu đã bị những người đó bắt nạt như thế nào.
Ninh Tôn đặt tay lên vai Hứa Thanh Du, nhẹ nhàng vỗ về, “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Mẹ Ninh không hề hay biết chuyện gì, ở bên cạnh nói, “Đúng đúng đúng, nhanh ăn cơm nào, cơm nước xong bác còn phải đi ngủ tiếp nữa, thật sự quá mệt mỏi.”
Ba người ngồi xuống, ấy vậy mà bầu không khí vẫn không thể nào tốt lên nổi, khuôn mặt của Hứa Thanh Du cứ nhăn nhó mãi.
Một lát sau, mẹ Ninh thật sự không hiểu được vì sao cô lại như thế, quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Tiểu Du, nếu như thằng bé có bắt nạt con, vậy con cứ nói cho bác biết, con đánh không lại nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801569/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.