Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn đến, đột nhiên bị người khác kéo như vậy, bị dọa đến mức kêu “a” lên một tiếng.
Ngược lại A Trạch nhìn thấy Ninh Tôn trước, anh ta chỉ hơi ngây người một chút, rồi thu tất cả các biểu cảm lại.
Ninh Tôn chỉ một tay ôm Hứa Thanh Du, hơi dùng lực siết chặt cô ở trong ngực mình.
Ánh mắt của anh dừng trên người A Trạch: “Có chuyện gì vậy?”
A Trạch mím môi, không phải là có chuyện, nhưng chuyện này anh ta không có cách nào nói với Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du nhìn thấy rõ người kéo mình là Ninh Tôn, lông mày đang nhíu lại ngay lập tức thả lỏng.
Ở trước mặt A Trạch, cô thực sự không thể hỏi câu đó: “Sao anh lại đến?”
Hứa Thanh Du đổi sang một câu khác: “Không phải em nói sẽ lên ngay sao, sao anh lại theo xuống đây?”
Ninh Tôn cố gắng để cho giọng của mình điềm đạm một chút: “Bữa sáng em cũng chưa ăn mà đi xuống, có chuyện gì sao không chờ một chút rồi nói.”
Hứa Thanh Du miễn cưỡng mỉm cười, đưa tay ôm eo Ninh Tôn, xoay người nói với A Trạch: “Đúng vậy, tôi còn chưa ăn sáng, vừa nảy chuyện cậu nói tôi đã nhớ rồi, lần sau lúc đánh cầu tôi sẽ chú ý, còn chuyện gì nữa không, không có thì tôi về trước.”
Hiện tại Ninh Tôn đến, khẳng định A Trạch cũng không thể tiếp tục nói nữa, anh ta chỉ có thể gật gật đầu.
Tay Hứa Thanh Du hơi dùng lực, kéo Ninh Tôn đi ra khỏi cái đỉnh nhỏ*.
Đình nhỏ*: chỗ nghỉ chân ở trong vườn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801558/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.