Hứa Thanh Du cúp điện thoại của mẹ Ninh và đứng dậy đi về hướng Ninh Tôn.
Ninh Tôn và A Trạch đã đánh xong, hai người họ đang nói chuyện gì đó.
Vừa nãy hai người họ còn tranh nhau kịch liệt, cũng không biết rốt cuộc là ai đã thắng.
Hứa Thanh Du bưng nước qua, lấy ra một bình đưa cho Ninh Tôn, “Hai người còn thi đấu không?”
Thực ra xem thời gian cũng không muộn lắm. Dù sao bây giờ cũng là lúc náo nhiệt.
Kết quả là Ninh tôn trả vợt cho Hứa Thanh Du, “Không chơi nữa, tôi vẫn chưa ăn cơm, cô vẫn không đói sao?.
Đúng vây, Hứa Thanh Du mới nhớ lại, bọn họ chưa ăn cơm tối nữa.
A Trạch đứng ở bên cạnh không nói chuyện, Hứa Thanh Du có chút ngường ngượng, chỉ có thể quay đầu nhìn anh ấy, “Anh ăn cơm chưa? Vừa nãy anh đến sớm như vậy chắc là cũng chưa ăn, đi ăn cùng đi.”
A Trạch tặng cho cô ấy một đôi vợt, cô ấy mời lại một bữa ăn. Cũng tính là có qua có lại, nên mời anh ta đi ăn là bình thường.
Ninh Tôn vốn muốn rời đi, nhưng khi nghe Hứa Thanh Du nói như vậy, anh ta lại không rời đi nữa.
Anh ấy không kiềm chế được mà nghiến răng nghiến lợi. Cùng nhau chơi vẫn chưa đủ hay sao, bây giờ còn muốn đi ăn nữa?
A Trạch nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du mấy lần, sau đó từ khóe mắt liếc nhìn Ninh Tôn, anh ta gật đầu đồng ý, “Cũng được, dù sao tôi vẫn chưa ăn cơm tối.”
Ninh Tôn rất muốn chế nhạo, nhưng anh lại không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801554/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.