Ninh Tôn không trả lời câu hỏi của mẹ Ninh, anh ta đứng dậy và vươn vai.
Sau đó anh ấy quay người lại và gấp tấm chắn lông lại, bỏ nó ở một góc của sô pha.
Mẹ Ninh vẫn đang dựa vào cửa phòng bếp, bà ấy ôm vai và nhìn Hứa Thanh Du và Ninh Tôn với ánh mắt hết sức hứng thú.
Thực ra đây không chỉ là một cơ hội tốt.
Cả hai đều giữ nguyên vị trí không tiến tới, giờ đây chính là thời cơ, buộc họ phải tiến thêm bước nữa.
Mẹ Ninh xoay xoay bả vai đi tới ngồi trên sô pha, “Không ngờ lại ngủ đến giờ này luôn. Cũng không biết tối này có ngủ được nữa không.”
Nói xong, bà ấy ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Hai con có đói không? Dù sao bây giờ mẹ không đói, hay là trễ tí rôig chúng ta hẵng ăn cơm.”
Hứa Thanh Du cũng không đói, sau khi ăn xong liền đi ngủ, không tiêu hao chút năng lượng thể chất nào, bụng cô dường như vẫn còn no.
Ninh Tôn nói: “Tùy hai người thôi, bây giờ con cũng chưa đói.”
Vừa dứt lời, chiếc điện thoại được bỏ trên bàn trà lại rung lên.
Vừa hay Ninh Tôn cũng ở bên đó, anh không cầm điện thoại mà chỉ nghiêng người xem xem là ai gọi.
Là Cố Tư gọi đến.
Điều này khiến Ninh Tôn rất ngạc nhiên. Đã rất lâu rồi Cố Tư không gọi điện cho anh.
Hoặc cũng có thể nói là đã rất lâu rồi hai người không có bất cứ liên lạc nào.
Nhiều người nói rằng nếu không thành người yêu được nhưng vẫn có thể là bạn. Nhưng mà câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801536/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.