Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới bây giờ mẹ Ninh vẫn chưa ăn cơm, Hứa Thanh Du vội vàng đi làm bữa trưa.
Cô biết mẹ Ninh thích ăn gì, thế nên cô quyết định làm một vài món mà bà ấy thích.
Mẹ Ninh ngồi trên ghế sô pha ủ rũ cúi đầu, có điều lúc Hứa Thanh Du lấy nguyên liệu từ tủ lạnh mang vào phòng bếp, bà chỉ cần thoáng nhìn qua một cái là đã đoán được cô lấy ra thứ gì.
Mẹ Ninh nhỏ giọng cảm thán, “Cô bạn gái này của con đúng là không tồi.”
Ninh Tôn cười, không đáp.
Mẹ Ninh nói tiếp, “Thật ra bình thường tìm bạn gái thì nên tìm một người như thế này, không nhất thiết phải tìm một người quá chăm chút vào vẻ ngoài để làm gì.”
Ninh Tôn khẽ ừ một tiếng, “Đúng vậy, cô ấy như thế này là được rồi.”
Mẹ Ninh thở dài, chuyển đề tài sang chuyện khác, “Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, khi tìm kiếm nửa kia của mình đều nhất định phải thật thận trọng, đừng giống như mẹ, sai một li đi một dặm.”
Ninh Tôn thoáng do dự, sau đó quyết định nói cho mẹ Ninh biết chuyện Ninh Bang nằm viện, anh cũng kể cho bà nghe về tình hình hiện tại của ông ấy, vợ con của ông ta không ai thèm quan tâm đến ông cả, nghe nói bây giờ Ninh Bang một thân một mình ở trong bệnh viện y hệt một ông già neo đơn.
Mẹ Ninh không hề tỏ ra vui sướng khi nghe thấy Ninh Bang sống không tốt, chỉ khẽ lắc đầu, “Mẹ không ngờ rằng ông ấy sẽ có ngày hôm nay, có tiền thì đã sao, có tiền cũng không mua được tấm chân tình của người khác đâu.”
Nói tới đây, mẹ Ninh lại càng muốn kể thêm, bà đem những chuyện thầm kín bấy lâu ra giải bày, “Thật ra lúc đầu mẹ qua lại với ba con không hẳn là vì tiền, khi ấy sự nghiệp của mẹ đang phát triển rất tốt, kiếm được không ít. Chủ yếu là vì mẹ thấy ba con có thể giải quyết mọi việc trong công ty vô cùng gọn gàng, là một người đàn ông có năng lực, mẹ thích một người như vậy, mẹ nghĩ rằng chắc hẳn sẽ rất an toàn khi ở bên cạnh ông ấy.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.29

ấy, bà đã cố gắng ép mình quên đi, mà sự thật là cũng đã quên được phần nào.
Bà không phải là một người chấp nhận nhượng bộ vì toàn cục, cãi vã với Ninh Bang hai lần, muốn bày tỏ thái độ của mình cho đối phương nhìn thấy, thế nhưng mẹ Ninh vẫn không nhận lại được câu trả lời mà mình mong muốn, vì vậy bà dứt khoát buông tay.
Ninh Bang không hề giữ bà lại, chuyện này mẹ Ninh nhớ rất rõ, thậm chí Ninh Bang còn chưa từng nói một câu níu kéo bà.
Lúc ấy trong lòng bà có phần muốn trả thù ông ta, thế nên bảo rằng sẽ để Ninh Tôn lại cho ông ấy nuôi, bà nói bà không muốn phải nuôi con của Ninh Bang, sau này bà sẽ có cuộc sống của riêng mình.
Mẹ Ninh nhớ rất rõ những câu nói ấy, bởi vì tất cả đều là do chính bà tự nói ra.
Dường như lúc đó Ninh Bang rất hài lòng với những gì bà nói, bảo rằng sẽ bồi thường cho bà về mặt tài chính, nhưng có một điều kiện, đó chính là từ giờ về sau, bà không bao giờ được xuất hiện trước mặt Ninh Tôn nữa.
Mẹ Ninh không muốn nhận khoảng bồi thường đó, cũng chẳng ham hố gì số tiền này.
Vốn dĩ bà ấy muốn tiếp tục công việc của mình, nhưng chuyện bà làm kẻ thứ ba và sinh ra một đứa con ngoài giá thú bị phanh phui, sự nghiệp của bà cũng theo đó mà lụi tàn.
Chính vì thế cuộc sống của bà mới ra nông nỗi như bây giờ.
Không phải bà chưa từng nghĩ tới việc thay đổi mà là vì bà có lòng nhưng không có sức.
Biết bao năm qua bà chưa từng thôi hối hận, oán trách bản thân, những năm đầu sau khi rời xa nghiệp diễn, đã có không ít lần bà uống say rồi tự tát vào mặt bản thân mình.
Nhưng làm vậy thì có ích gì? Mọi chuyện là việc đã rồi.
Ninh Tôn ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, không nói một lời, mẹ Ninh dựa người vào ghế sô pha, nở một nụ cười chế giễu, “Thành thật mà nói, mẹ nên nhận ra ba con là một kẻ bạc tình từ sớm, khi ấy vợ của ông ta bệnh nặng nằm viện, thế mà ông vẫn có tâm trạng ở bên ngoài anh anh em em với mẹ. Thử hỏi một người đàn ông như thế, sao lại có thể là kẻ chung tình cho được? Chỉ do lúc ấy mẹ quá ngốc, cho rằng ông ấy làm như vậy là vì ông ấy yêu mẹ, thậm chí trong lòng mẹ còn có vài phần tự mãn.”
Rốt cuộc chưa được bao lâu thì đã phải chịu báo ứng, bà mất cả tình yêu và sự nghiệp, cuộc sống cũng bắt đầu xuống dốc từ đây.
Mẹ Ninh vuốt mặt, “Cho nên, việc tìm một người bạn đời phù hợp với con thật sự rất quan trọng, điều đó có thể làm ảnh hưởng đến cả một đời người. Bạn gái hiện tại của con rất tốt, con phải biết trân trọng cô bé.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Thanh Du ở trong phòng bếp, anh thấy cô đang nấu ăn một cách rất nghiêm túc.
Khách quan mà nói, Hứa Thanh Du có phải là một người bạn đời tốt không?
Đương nhiên phải.
Ít nhất cho tới bây giờ, Ninh Tôn chưa gặp được ai thích hợp hơn Hứa Thanh Du.
Ngay cả Cố Tư cũng không thể sánh bằng cô.
Cố Tư là kiểu người thích hợp để được người khác chiều chuộng, trong khi đó Hứa Thanh Du lại thuộc kiểu người thích chiều chuộng những người ở bên cạnh mình.
Hứa Thanh Du không được phóng khoáng như Cố Tư, dường như mỗi hành động cử chỉ của cô đều rất có chừng mực.
Ninh Tôn vẫn luôn tò mò Hứa Thanh Du sinh ra trong một gia đình như thế nào, hầu như thói quen sinh hoạt của mỗi người đều bị ảnh hưởng bởi lối sống của gia đình người đó.
Ví dụ như anh, khi đối mặt với chuyện gì anh đều tỏ ra rất thờ ơ, hoàn toàn không tin tưởng vào bất cứ ai.
Mà đôi khi trong hành động của Hứa Thanh Du lại vô thức như muốn lấy lòng người đối diện.
Ninh Tôn chậm rãi đáp, “Cô ấy là một cô gái tốt, con vẫn luôn biết điều đó.”
Mẹ Ninh không chú ý tới vẻ mặt của Ninh Tôn, nói thẳng, “Cho nên con phải biết quý trọng con bé, xã hội bây giờ không có nhiều cô gái tốt đâu.”
Hứa Thanh Du ở trong phòng bếp nấu ăn, không hề nghe được cuộc trò chuyện ở bên ngoài.
Cô để điện thoại trên bếp, đang xào rau thì nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, thế nên cô đi đến xem thử.
Mẹ Hứa gửi tin nhắn cho cô, một người hiếm khi lên mạng như bà ấy mà cũng đã đọc được tin tức ở trên mạng.
Hình như mẹ cô rất lo lắng, hỏi cô những chuyện trên mạng có phải thật hay không, bà ấy còn hỏi rằng cô có phải chịu oan ức gì không.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy một lúc lâu, cuối cùng vẫn không trả lời.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.30

bội như cũ, trong khi đó Ninh Tôn ngồi bên cạnh cầm điện thoại xem tin tức.
Mẹ Ninh của bây giờ hoàn toàn khác so với ấn tượng ban đầu của cô, trước đây trông bà ấy như một người phụ nữ trung niên lạnh lùng và mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại, xem ra bà ấy cũng chỉ là một người mẹ bình thường như bao người khác.
Gặp vấn đề sẽ khó chịu, sẽ cáu gắt, cũng sẽ suy sụp.
Đợi đến khi bếp núc xong xuôi, Hứa Thanh Du vội vàng đặt thức ăn lên bàn, “Có thể ăn được rồi, hai người đến đây dùng bữa đi.”
Mẹ Ninh vẫn chẳng thể nuốt trôi cơm, bây giờ trong lòng bà nghẹn uất, không ăn cũng thấy no.
Hứa Thanh Du đi đến kéo mẹ Ninh đứng dậy, “Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải ăn cơm, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi. Trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được cả, chỉ là đôi khi kết quả sẽ không giống với những gì chúng ta tưởng tượng. Nhưng cô cứ nghĩ lại mà xem đi ạ, dù cho kết quả có ra sao, chúng ta vẫn có thể vượt qua được.”
Mẹ Ninh ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Du, một lúc lâu sau mới nói, “Tâm thái của con thật tốt, y hệt A Tôn, khó trách hai đứa lại có thể ở bên nhau. Người ta thường nói người như thế nào sẽ thu hút được một người như thế ấy, xem ra hai đứa con cũng là như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.