Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Tôn đưa bình trà đang đặt ở một bên cho Hứa Thanh Du đổ nước, đồng thời mở miệng: “Tôi đã nhắc việc này với chị Thái, bên phía công ty nói sẽ đưa ra tuyên bố ngay lập tức, mặc dù chuyện không lớn, nhưng bên phía tôi nhất định phải bày tỏ thái độ, dẫn dắt dư luận một chút, yên tâm đi, sẽ không khiến cô chịu uất ức.”
Tần Niên ngồi ở một bên, nhìn Hứa Thanh Du một chút, khóe miệng nhếch lên, mang theo chút trêu chọc.
Cô đợi Ninh Tôn nói xong mới nói: “Cậu xem, tớ đã nói Ninh Tôn nhất định sẽ bảo vệ cậu, đợi sau khi anh ấy thanh minh, thì hai người phụ nữ kia thật sự là tự vả mặt mình.”
Cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, đứng ra bênh vực kẻ yếu vì Ninh Tôn, công kích bạn gái nhà người ta.
Quả thật là quá coi trọng bản thân mình, ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười.
Mẹ Ninh đang ở bên cạnh cũng mở miệng: “Loại chuyện này không cần phải để trong lòng, làm trong giới giải trí sẽ thường xuyên gặp phải, nghĩ thoáng một chút.”
Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn nhìn nhau một chút liền gật gật đầu: “Vâng, cháu không đặt ở trong lòng ạ.”
Vài người lại nói chuyện luyên thuyên một lúc, người phục vụ liền bưng thức ăn vào.
Đúng lúc này, di động của Hứa Thanh Du cũng rung lên hai lần, cô vội vàng lấy ra xem một chút, có hai tin nhắn mới chưa đọc.
Ninh Tôn cũng chú ý đến hành động của Hứa Thanh Du, hai người ngồi rất gần, khóe mắt Ninh Tôn hơi đảo qua, liền nhìn thấy thứ trên màn hình di động.
7

Tần Niên hơi kinh ngạc: “Nghe điện thoại liền ở đây nghe đi.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Ninh Tôn bưng chén trà ở trước mặt lên nhấp một ngụm, khóe miệng khẽ cong lên: “Chắc là nói một chút vấn đề riêng tư.”
Tần Niên cau mày: “Có chuyện gì riêng tư của cậu ấy mà chúng ta không thể nghe được.”
Ninh Tôn không tỏ rõ ý kiến: “Ai biết được.”
Hứa Thanh Du ra khỏi cửa, hít thở sâu hai hơi mới nghe điện thoại, sau đó nói một câu: “Ngài Tống.”
Giọng nói của Tống Kình Vũ mang theo ý cười: “Có làm phiền cô không?”
“Không có không có, tôi không có việc gì.” Sau khi nói xong Hứa Thanh Du lại nói: “Tin nhắn mà anh vừa gửi cho tôi tôi đều đã đọc rồi, hai hạng mục đều không tồi, nhưng tôi không hiểu cho lắm, cho nên anh cảm thấy cái nào tốt hơn thì trực tiếp chọn cái đó, sau đó tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh.”
Tống Kình Vũ có chút cảm khái: “Cô gái này thật sự đối với tôi không có chút bố trí phòng vệ nào, tôi cũng không biết nên nói cô thành thật hay là nói cô ngốc nghếch nữa.”
Hứa Thanh Du mỉm cười: “Vậy nghĩ theo hướng tốt một chút đi, đó là tôi tương đối thành thật.”
Tống Kình Vũ bật cười ha ha hai tiếng, xem ra thật sự bị cô chọc cười.
Anh theo sau nói: “Được được được, cô đã tin tưởng tôi như vậy, nếu tôi không để cho cô kiếm tiền thì sẽ có lỗi với cô.”
Hứa Thanh Du cũng hơi muốn cười, cô cảm nhận được, Tống Kình Vũ chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ cô.
Nếu không thì dựa vào giá trị con người của anh, dạng gì nhà đầu tư mà tìm không được, cần gì phí tâm phí lực vì một người đầu tư nhỏ nhoi như cô đây chứ.
Hứa Thanh Du theo sau nói: “Nếu thật sự kiếm được tiền, tôi mời anh ăn một bữa thật lớn.”
Tống Kình Vũ ngay lập tức đáp lại một chút: “Được, thế tôi sẽ chờ bữa tiệc lớn của cô.”
Hai người cũng đã nói nhiều như vậy, sau đó liền cúp máy.
Hứa Thanh Du có chút vui vẻ, lúc bước vào phòng cầm điện thoại còn khẽ hát.
Tần Niên thấy thế liền “ối” một tiếng: “Nhóc con này nghe điện thoại của ai thế, mà vui vẻ thế này.”
Ninh Tôn ngước mắt lên nhìn Hứa Thanh Du một chút nhưng không nói chuyện.
Hứa Thanh Du đi tới ngồi xuống, đặt úp điện thoại trên bàn, nhìn xung quanh: “Mọi người nhìn tôi làm gì, ăn cơm đi chứ.”
Mẹ Ninh dẫn đầu mở miệng: “Điện thoại của ai vậy? Còn phải vụng trộm ra ngoài nghe máy, sau khi trở lại liền vui vẻ như vậy.”
Hứa Thanh Du cau mày, cái gì gọi là vụng trộm nghe máy, cô rất quang minh chính đại mà.
Hứa Thanh Du trực tiếp nói: “Là Tống Kình Vũ, anh ấy nói chuyện đầu tư với cháu, gần như mọi việc đều đã thương lượng ổn thỏa rồi.”
Tần Niên đang ngồi bên cạnh nhướng mày: “Thương lượng ổn thỏa rồi? Tốc độ nhanh vậy, ngài Tống này làm việc tốt đấy.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Anh ấy đúng thật là một người rất đáng tin cậy, nói chuyện hay làm việc đều khiến cho lòng người rất thoải mái.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn Hứa Thanh Du một chút, hiếm khi hùa theo hai câu: “Tống Kình Vũ là một người có sức hấp dẫn, với lại đối nhân xử thế cũng rất tốt, cô xem những số tin tức quảng bá, thích hấp dẫn người xem bằng cách lấy sự riêng tư của người khác đem trưng bày ra ngoài ánh sáng, nhưng bản thân anh ta lại không có bất luận tin tức tiêu cực nào.”
Hứa Thanh Du chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, hình như anh ấy không có bất kỳ tin tức tiêu cực nào bị phát ra.”
Cô lại nói tiếp: “Khả năng là người ta thật sự không có tai tiếng, tôi cảm thấy người như anh ấy chắn hẳn trong đầu toàn bộ đều là công việc, ngoài công việc ra cũng không nghĩ tới chuyện khác.”
Ninh Tôn cười khẽ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện.
Sau đó mọi người lại bắt đầu ăn cơm, tán gẫu luyên thuyên một vài vấn đề vô nghĩa.
Bởi vì mẹ Ninh đang ở bên cạnh, Tần Niên không dám đùa giỡn quá nhiều.
Cô cũng chỉ nói chuyện trước đây lúc cô cùng Hứa Thanh Du đi học, nói Hứa Thanh Du là một cô gái rất nỗ lực và rất biết cách chăm sóc người khác.
Ngay lập tức mẹ Ninh đang ngồi bên cạnh phụ họa theo: “Đúng vậy, con bé là người rất biết cách chăm sóc người khác, cho nên con bé cùng Ninh Tôn ở bên nhau khiến cô vô cùng yên tâm, tính tình con trai nhà cô lạnh lùng, không biết cách nói chuyện với người khác, người bình thường sẽ chịu không nổi, chỉ có mỗi Tiểu Hứa mới có thể bao dung cho con cô.”
Tần Niên ở bên cạnh toét miệng cười một chút: “Cô ơi, cô khách khí quá rồi, Ninh Tôn chỉ cần đứng ở kia, không biết có bao nhiêu cô gái sẽ xông lên, muốn chăm sóc anh ấy.”
Mẹ Ninh vừa nghe liền mỉm cười: “Những cô gái nhỏ đó không được, mục đích của những cô gái nhỏ kia không đơn giản, cô chỉ tin tưởng Tiểu Hứa.”
Hứa Thanh Du xoay đầu nhìn mẹ Ninh, không quên trêu chọc: “Nhưng trước đây không phải cô chướng mắt cháu sao.”
Mẹ Ninh liền trở mặt không chịu nhận: “Lúc nào, sao cô không nhớ, cô vẫn luôn cảm thấy cháu rất tốt.”
Bà ấy ăn một miếng rồi lại nói tiếp: “Đặc biệt hai ngày cháu không ở, cô vừa nhìn Ninh Tôn nhà chúng ta tinh thần ủ rũ, càng ngày cô càng cảm thấy cháu tốt.”
Bà ấy chép miệng một chút, đột nhiên đổi chủ đề: “Còn có một việc, tay nghề của cháu thật sự rất tốt, có thể nói cơm ở nhà hàng này cũng không ngon bằng cơm do cháu làm, đặc biệt là hai ngày vừa rồi nhớ món cà tím om của cháu, hôm qua vốn dĩ cô cũng muốn thử làm một chút, nhưng cảm thấy mùi vị không ngon giống như cháu đã làm.”
Hứa Thanh Du nhịn không được, bật cười thành tiếng: “Đây là cô bị tay nghề của cháu chinh phục, đúng không?”
Mẹ Ninh quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Thanh Du một cái, nói như thật: “Muốn mua chuộc lòng người, trước tiên phải bắt được dạ dày của họ, câu nói này mặc kệ là đối với con trai hay con gái, đều có thể dùng được, cô cảm thấy cháu tốt, nếu muốn tìm kiếm ưu điểm trên người cháu, thì đây chính là ưu điểm của cháu, cô nhìn thấy rồi, sau đó thay đổi cái nhìn đối với cháu, là một việc vô cùng bình thường.”
Cách nói này phải nói như thế nào nhỉ?
Rất có đạo lý, không cách nào phản bác được.
Hứa Thanh Du gật gật đầu, sau đó xoay đầu nhìn Ninh Tôn: “Cơm tôi nấu ăn có ngon không?”
Ninh Tôn sửng sốt, không nghĩ đến Hứa Thanh Du đột nhiên lại hỏi một câu với chủ đề không liên quan gì như vậy.
Anh gần như không suy nghĩ gật đầu: “Ăn rất ngon.”
Hứa Thanh Du cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, trực tiếp nói đùa: “Bắt được dạ dày của anh không?”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du, biểu cảm nghiêm túc một chút.
Ngay sau đó Hứa Thanh Du bật cười ha hả: “Nói đùa với anh thôi, nhìn xem anh bị tôi dọa rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.