Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi trở về phòng, cô thấy Tần Niên đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ăn mì ly.
Hứa Thanh Du sửng sốt, “Trưa nay cậu ăn cái này sao?”
Tần Niên có phần lười biếng, đáp, “Không muốn vận động, một mình tớ cũng không biết nên ăn cái gì, mì gói là tiện nhất.”
Hứa Thanh Du không khỏi cảm thấy áy náy, “Lúc nãy đang nói chuyện với Tống Kình Vũ, tớ không tiện tiếp điện thoại, biết trước thế này thì tớ đã mua đồ ăn bên ngoài mang về cho cậu rồi.”
Tần Năm không quá để tâm, xua tay, “Không sao, tớ không thèm ăn món nào hết, gọi đồ ăn trong khách sạn cũng rất tiện, chỉ là đột nhiên tớ thèm ăn mì gói thôi.”
Tần Niên ăn nốt miếng mì cuối cùng, sau đó húp một ngụm nước canh, đặt ly mì sang một bên.
Cô ấy vừa lau miệng vừa âm thầm quan sát Hứa Thanh Du, “Hôm nay cậu và Tống Kình Vũ nói chuyện thế nào? Anh ta có giới thiệu cho cậu mấy hạng mục đầu tư có tiềm năng bùng nổ không?”
Hứa Thanh Du bật cười, lại còn hạng mục đầu tư có tiềm năng bùng nổ?
Cô nhớ lại những hạng mục đầu tư mà Tống Kình Vũ nhắc đến với cô, vốn dĩ còn muốn nói vài câu góp ý chuyên nghiệp, nhưng cô suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng không nói được câu nào.
Sau cùng Hứa Thanh Du cũng chỉ có thể xoay người ngồi xuống sô pha, “Đúng là có giới thiệu cho tớ vài hạng mục, chắc hẳn là cũng như nhau cả thôi, tớ giao cho anh ta tự giải quyết mọi chuyện, dù sao tớ rất có lòng tin với anh ta.”
Tần Niên bật cười, “Vậy cậu tính đầu tư bao nhiêu? Dự án đó có đảm bảo không? Nếu có thì tớ sẽ bàn bạc lại với gia đình, góp vốn với cậu, có được không?”
Hứa Thanh Du nhìn Tần Niên, đưa tay ôm cô ấy vào lòng, “Nếu như cậu muốn thì tớ rất sẵn lòng, chẳng qua tớ phải nói rõ với cậu trước, đầu tư vào những thứ này không hề có gì là chắc chắn cả, nếu như cậu muốn tham gia, chúng ta hùn vốn với nhau cũng được, nhưng có thu lợi được hay không thì tớ không dám chắc. Nếu mà kiếm được tiền thì tốt, còn lỡ như mà có thua lỗ thì tớ hy vọng cậu đừng trách tớ.”
Tần Niên cười hì hì, “Tớ hiểu, tớ hiểu, nhưng mà tớ rất tin tưởng cậu, cũng có lòng tin với Tống Kình Vũ.”
Cô ấy gối đầu lên vai Hứa Thanh Du, nói, “Có điều hiện tại tớ không có nhiều tiền, có lẽ chỉ đầu tư cho vui thôi.”
Hứa Thanh Du khẽ ừ, “Tớ cũng vậy mà, không sao, hai chúng ta hùn vốn với nhau cũng được.”
Tần Niên ôm tay Hứa Thanh Du, nũng nịu, “Sau này tớ nhất định sẽ bám theo cậu, nói không chừng tớ còn có thể trở thành phú bà.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Bản thân tớ cũng có phải phú bà đâu, chẳng lẽ cậu quên trước đây tớ nghèo tới mức nào sao?”
Hai người ngồi trên sô pha tán dóc với nhau một hồi, sau đó Tần Niên lấy điện thoại ra, rủ rê cô, “Chúng ta cùng nhau chơi game đi.”
Thật ra Hứa Thanh Du không muốn chơi, cô cảm thấy hơi mệt, nhưng nhìn Tần Niên hứng thú bừng bừng thế kia, cô đành phải lấy điện thoại ra chơi với cô nàng.
Tần Niên vừa đăng nhập vào trò chơi vừa nói, “Cậu rủ thêm Ninh Tôn đi, trình độ của chúng ta nhất định phải có thêm một người gánh mới được.”
Hứa Thanh Du thoáng nhìn qua thời gian, chắc là Ninh Tôn đã hoàn thành những cảnh quay ngày hôm nay.
Cô thầm nghĩ ngợi một chút rồi mới trả lời, “Đợi chút nữa tớ vào game xem thử.”
3

Anh tưới hoa xong, nhanh chóng trở về phòng, đăng nhập vào game.
Hứa Thanh Du đợi một hồi thì thấy Ninh Tôn online, lập tức thêm anh vào đội.
Thật ra chính bản thân cô cũng không rõ, tại sao trước đây mối quan hệ giữa cô và Ninh Tôn rất ngượng ngùng nhưng hiện tại lại trở nên hoà thuận như vậy.
Không biết nên giải thích cảm xúc này ra sao, cô chỉ biết rằng chuyện này cứ lấn cấn trong lòng cô mãi.
Trận game này, Tần Niên cũng không nói nhiều như mọi khi, cả ba đều tắt mic, vô cùng im lặng.
Rốt cuộc thì Ninh Tôn là người lên tiếng trước, lúc đang chơi, anh gửi tin nhắn, hỏi tối nay Hứa Thanh Du muốn đi ăn món gì.
Tần Niên quay đầu đưa mắt nhìn cô, “Này, anh ấy đang nói chuyện với cậu đấy.”
Đương nhiên Hứa Thanh Du cũng thấy tin nhắn mà anh gửi đến.
Cô không ngẩng đầu nhìn Tần Niên, chỉ hỏi cô nàng, “Cậu muốn ăn cái gì?”
Tần Niên nhún vai, “Tớ không biết ở đây có món nào ngon, thế nên hai người tự quyết định với nhau đi.”
Ở phía bên kia, Ninh Tôn thấy Hứa Thanh Du mãi vẫn không trả lời, lập tức mở mic, hỏi lại lần nữa, “Tối nay muốn ăn món gì?”
Không biết có phải là vì cô quá nhạy cảm hay không, nhưng Hứa Thanh Du cứ cảm thấy bây giờ giọng điệu của Ninh Tôn hoàn toàn khác so với lúc trước.
Khi ấy thật sự có phần lạ lẫm, không được tự nhiên.
Hứa Thanh Du đắn đo một hồi rồi mới mở mic, “Anh quyết định đi, chúng tôi cũng không biết ăn ở đâu mới ngon.”
Ninh Tôn không tiếp tục nói về vấn đề này nữa mà chuyển sang một việc khác, “Hay là tối nay dẫn mẹ tôi theo cùng đi, hai ngày nay bà ấy cứ nhắc đến em mãi.”
Hứa Thanh Du nhất thời bật cười, vui vẻ nói đùa, “Có khi nào là vì bà ấy nhớ em không?”
Ninh Tôn trả lời một cách vô cùng nghiêm túc, “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bà ấy nhớ em.”
Tần Niên nằm ở bên cạnh mím môi, mỉm cười không nói câu nào.
Hứa Thanh Du vừa chơi game vừa đáp lại lời anh, “Thật sao? Em cảm thấy hình như anh đang lừa tôi.”
Giọng nói của Ninh Tôn thoáng chút ý cười, “Tôi đã bao giờ gạt em đâu, hai ngày nay bà ấy đến đây ăn cơm, cứ nhắc đi nhắc lại, mở miệng ra là Hứa Thanh Du, còn nhiều lời hơn cả em.”
Hứa Thanh Du khẽ nhướng mày, “Em nhiều lời?”
Hiếm được khi Ninh Tôn nói nhiều như hôm nay, “Thật sự nói rất nhiều, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng cô không ở nhà hai ngày, tôi có thể được yên tĩnh một chút, ai ngờ mẹ tôi lại đến đây đảm nhận công việc này thay cô, tôi nghe bà ấy nói nhiều đến mức đau cả tai.”
Hứa Thanh Du hít một hơi thật sau, “Vớ vẩn, em là một người rất kiệm lời.”
Tần Niên ngồi bên cạnh nghe hai người anh một câu tôi một câu, không nhịn được chép miệng, nhỏ giọng nói với Hứa Thanh Du, “Cậu nghe không hiểu sao? Làm gì có chuyện mẹ anh ấy nhớ cậu, là anh ấy nhớ cậu thì có.”
Mặc dù Tần Niên đã cố gắng nói thật nhỏ, nhưng hai người ngồi rất gần nhau, hẳn là Ninh Tôn ở phía bên kia cũng đã nghe thấy.
Hứa Thanh Du không tự chủ được quay đầu trừng mắt nhìn Tần Niên, “Đừng nói bừa.”
Tần Niên cười ha hả, “Cậu ngại cái gì mà ngại, hai người rắc cơm chó trước mặt tớ như thế mà còn ngại ngùng cái gì nữa?”
Hứa Thanh Du nhỏ giọng phản bác, “Tớ rắc cơm chó trước mặt cậu khi nào, làm gì có cơm chó đâu kia chứ, không hề có cơm chó, tớ và anh ấy đang nói chuyện với nhau rất bình thường.”
Hai người bọn họ không phải người yêu của nhau, hơn nữa lúc nãy họ chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, không hề cố ý diễn trò, lấy đâu ra cơm chó?
Tần Niên khịt mũi khinh thường, “Hai người không nhận ra không có nghĩa là hai người không làm, nhưng cũng chẳng trách các cậu được, hầu như các cặp yêu nhau đều sẽ như vậy.”
Tần Niên thở dài thườn thượt, âm thầm lo lắng cho tương lai của chính mình, “Cậu không biết cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi ngọt ngào như thế nào đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Thanh Du vô thức nóng bừng cả lên, “Cậu đừng nói bừa có được không, ngọt ngào cái rắm ấy, không có gì cả, thật sự không có gì, bọn tớ chỉ đang trò chuyện một cách bình thường mà thôi.”
Cuộc đối thoại của hai cô nàng, đương nhiên Ninh Tôn đều nghe thấy hết cả. Anh tựa người vào đầu giường, vừa lúc ván game cũng kết thúc, anh buông điện thoại xuống, bất giác cau mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.