Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời nói của mẹ Ninh khiến Ninh Tôn có chút chua sót.
Lại có ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ?
Lúc còn nhỏ, anh ấy nhìn thấy Trang Nhã Lệ chăm sóc lo lắng chu toàn cho Ninh Tiêu và Ninh Tương. Tuy rằng, biểu cảm trên mặt anh tràn đầy sự khinh bỉ nhưng trong nội tâm lại rất ngưỡng mộ bọn họ.
Ninh Tôn quay người đi về hướng phòng mình, “Con đi nghỉ ngơi một chút, mẹ muốn làm gì thì làm.”
Mẹ Ninh không nói gì thêm, tiếp tục dọn dẹp phòng bếp.
Ninh Tôn trở về phòng, thay bộ đồ ngủ rồi nằm xuống.
Thực ra, anh ấy cũng ngủ không được. Nhưng mà bây giờ anh ấy quá nhàn rỗi.
Sau khi do dự một chút, anh ta lấy điện thoại ra và đăng nhập vào trò chơi.
Kết quả là thấy Hứa Thanh Du đang chơi.
Cô gái này chơi game tệ như vậy nhưng cũng nghiện trò này nhỉ.
Ninh Tôn xem qua, trận đấu của Hứa Thanh Du đã bắt đầu được hơn 20 phút, xem ra trận này cô ấy cũng chơi gần xong rồi.
Vậy nên anh ấy cũng không vào trận, và cứ ngồi đợi như vậy.
Qua một lúc, bên chỗ Hứa Thanh Du hiện ra kết quả của trận đấu.
Ninh Tôn mím miệng nhìn chằm chằm điện thoại.
Bên chỗ Hứa Thanh Du cũng không tiếp tục ván mới nhưng cô ấy cũng không thoát ra game.
Ninh Tôn chậm rãi nhíu mày.
Thực ra, bây giờ anh khá phản cảm với những hành động của mình. Rõ ràng là đã đuổi Hứa Thanh Du đi nhưng trong lòng vẫn tồn tại những suy nghĩ không an phận.
11

nữa? Không chơi sao?”
“Chơi, chơi.” Hứa Thanh Du hít một hơi thật sâu và bắt đầu thành lập một đội.
Người được kéo vào đầu tiên là Tần Niên. Sau đó cô lướt xuống, cuối cùng thì cũng mời Ninh Tôn.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng Ninh Tôn sẽ không vào. Cô muốn đợi thêm hai giây nữa nếu Ninh Tôn không vào thì cô sẽ bắt đầu trận game.
Kết quả bên chỗ Ninh Tôn cũng khá hợp tác. Cô ấy mới mời thì Ninh Tôn chấp nhận ngay.
Cả mấy người không ai mở mic, Tần Niên có chút ngây ngờ, “Đây là ai vậy?”
Hứa Thanh Du không biết tại sao, và đột nhiên có chút xấu hổ.
Cô khẽ ho một tiếng, “Là Ninh Tôn.”
“Ai cơ?” Tần Niên trợn mắt nhìn.
Sau đó cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, “Người đó là Ninh Tôn.”
Hứa Thanh Du trực tiếp bắt đầu trò chơi.
Tần Niên vẫn chưa có chút phản ứng lại, “Vậy thì sao hai người không nói chuyện với nhau? Mở mic, mở mic đi. Mau lên, tớ muốn nghe giọng của anh ấy.”
“Nghe giọng gì chứ, tập trung vào chơi đi kìa.”Hứa Thanh Du nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình.
Tần Niên không quan tâm lắm, bên chỗ cô bật mic lên, “Xin chào.”
Ninh Tôn có chút ngạc nhiên, biết rõ đây là bạn của Hứa Thanh Du, nhưng không ngờ đối phương lại chủ động nói chuyện.
Anh ta không phải là người nói nhiều. Bình thường khi chơi game thì anh ấy cũng tắt mic.
Tuy nhiên, do mối quan hệ của mình và Hứa Thanh Du, anh ấy do dự một lúc và bật mic lên, “Xin chào.”
Không nói đến Tần Niên ngay cả Hứa Thanh Du cũng ngạc nhiên.
Tần Niên hiển nhiên có chút kích động, “Trời, anh chính là Ninh Tôn sao? Vừa rồi anh mới nói chuyện với tôi sao?”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh có chút vô lực, “Cậu bình thường chút được không?”
Tần Niên hừ một tiếng, “Nhìn xem, có bạn trai ở đây là khác hẳn ngay. Vừa rồi còn ăn nói nhẹ nhàng, bạn trai đến thì lại ức hiếp mình một cách quá đáng.”
Hứa Thanh Du cau mày, đây cũng gọi là đang ức hiếp cô ấy sao?
Hình như là hơi lố thì phải.
Hứa Thanh Du ngừng nói, bên chỗ Ninh Tôn cũng không có động tĩnh gì.
Tần Niên không nhận ra được cái gì. Cứ một mình ngồi nói tầm phào mãi mà không ngán.
Có tiết tấu của Ninh Tôn thì ván game này rõ ràng rất khác so với những ván trước.
Tần Niên cũng không ngại ngùng gì. Từ khi vào trận đến kết thúc, cô ấy cũng không quên khen Ninh Tôn lợi hại.
Cái trình tân bốc của cô khiến Hứa Thanh Du ngồi ở bên cạnh đều sợ đến nỗi đổ mồ hôi hột.
Những lời khen đó nói ra, Tần Niên lại không đỏ mặt nhưng Hứa Thanh Du ngồi ở bên cảm thấy rất ngượng.
Khi trận đầu kết thúc, Tần Niên nói nhanh: “Mau tiếp tục đi.”
Hứa Thanh Du mở trận thứ hai và mời Ninh Tôn, anh ấy lại đến.
Tần Niên cũng tắt mic, cô ấy quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, “Hai người sao vậy? Bây giờ tớ phản ứng được chuyện này. Sao từ đầu đến cuối hai người một câu cũng không nói vậy.”
Hứa Thanh Du chớp chớp mắt, “Không có gì cả, bọn mình có sao đâu?”
Tần Niên nhíu mày, “Đã cãi nhau rồi sao?”
Cô ấy nói xong, Hứa Thanh Du càng nghĩ càng thấy nó cũng đúng. Từ hôm qua đến giờ, Hứa Thanh Du cũng không đến tìm anh ấy, và cũng không điện cho Ninh Tôn một cuộc điện thoại nào.
Bọn họ làm như vậy đâu còn còn dáng vẻ của một cặp tình nhân đáng có nữa.
12

biết chăm sóc người khác không?”
Ninh Tôn muốn thừa nhận điều này, “Cô ấy rất biết chăm sóc người khác.”
Giọng điệu của Tần Niên mang theo chút tự hào, “Lúc trước khi còn đi học, chúng tôi có nói sau này ai lấy được Tiểu Du nhà chúng tôi thì chắc chắn rất hạnh phúc.”
Ninh Tôn mơ hồ nói: “Cũng đúng đó.”
Tần Niên không biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì, nói: “Lúc trước lúc còn đi học, Tiểu Du của chúng tôi được nhiều người yêu thích lắm. Lớp bên cạnh cũng có một bạn trai thích cô ấy lắm luôn đấy.”
Hứa Thanh Du cau mày quay đầu nhìn Tần Niên, “Cậu nói bậy bạ gì vậy, những chuyện này đã là chuyện xảy ra khi nào rồi chứ? Ngay cả mình cũng không biết.”
Tần Niên thật sự không có nói nhảm, “Cậu không biết sao? Chính là tên Lý Tuyền ấy đó. Lúc trước còn ở trường, chúng mình có nhắc đến mà.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, mới biết Lý Tuyền. Lúc trước, ở ký túc xá có người từng chọc ghẹo cô và Lý Tuyền.
Cô nghĩ đó chỉ là những lời nói đùa mà thôi.
Tần Niên hiểu được biểu hiện trên mặt Hứa Thanh Du, cô trực tiếp thở dài, “Trời ạ, anh ấy thích cậu hai năm rồi mà cậu vẫn không biết sao? Cậu lại không quan tâm gì về chuyện này sao? Nếu Lý đồng chí này biết thì chắc chắn anh ta sẽ khóc đến chết cho mà xem, uổng phí hai năm thanh xuân của anh ấy”.
Ninh Tôn ở bên kia bỗng dưng cười nhạt. Anh ấy cũng không biết là vì cách nói chuyện của Tần Ninh buồn cười hay là câu chuyện mà cô ấy kể buồn cười.
Hứa Thanh Du không biết chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt có chút nóng lên, “Nói bậy bạ gì vậy, cũng chỉ có mấy người để ý. Chứ mình và cậu ấy có gì đâu, ngay cả nói chuyện cũng chỉ nói được vài câu, mấy người suy diễn quá nhiều đó.”
Tần Niên thở phào nhẹ nhõm, “Những lời này mà bị Lý đồng chí ấy biết thì chắc chắn rất đau lòng. Những lời nói đùa vào lúc đấy, cậu không để tâm đến phải không?”
Ngay cả Tần Niên cũng không quan tâm chuyện này lắm.
Lúc còn đi học, mọi người đều thích nói đùa như vậy. Chẳng hạn như là nói đùa ai thích ai đó. Đây chỉ là một lời nói đùa mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.