Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chị Thái vẫn không giải quyết rõ ràng.
Nhưng thật ra mấy người cùng Hoàng Tương tham gia thi đấu đều lên tiếng.
Có người nói lúc đó quả thật nhìn thấy Hoàng Tương và Ninh Tôn đi ra khỏi phòng trang điểm, ở bên cạnh không có người đi theo.
Còn nói ánh mắt của Hoàng Tương trốn tránh, không dám nhìn người khác.
Còn có người nói, trước khi mình lên đài thi đấu, nhìn thấy Hoàng Tương và trợ lý ở nơi nào đó nói chuyện, bảo không rõ ràng là lát nữa có hẹn đi đâu đó cùng với Ninh Tôn.
Mấy người này lên tiếng, nội dung không rõ ràng, nhưng đều cùng một ý nghĩa.
Những người này tuy rằng không đưa ra được chứng cứ xác thực, nhưng đại khái đều hướng về Ninh Tôn, không khớp với tin tức của Hoàng Tương.
Lúc Hứa Thanh Du nhìn thấy như vậy thật sự là vô cùng tức giận.
9

rất nhiều chuẩn bị, nhưng một lần cũng chưa dùng đến.
Ban đầu cô cảm thấy lúc bản thân đối mặt với mấy chuyện này, tâm trạng sẽ ổn định thôi.
Nhưng khi chuyện này nổ ra, cô vẫn không thể điều chỉnh tốt tâm trạng của bản than được, vẫn rất tức giận.
Buổi trưa, Hứa Thanh Du đi ra ngoài mua bữa trưa cho Ninh Tôn.
Kết quả cũng không biết chạy đi đâu nghe phong phanh được, bên ngoài khách sạn có đám chó săn đang chụp ảnh.
Vốn sức quan sát của Hứa Thanh Du cũng không nhạy bén như vậy, nhưng đám chó săn thật sự rất nhiều, cô không muốn phát hiện ra cũng khó.
Hứa Thanh Du nhíu mày, giả vờ như không biết, vội vàng chạy đi mua bữa trưa, sau đó quay về khách sạn.
Khi gõ cửa phòng của Ninh Tôn cô còn đặc biệt chú ý, không có chó săn nào theo kịp.
Cô nói với Ninh Tôn bên ngoài hình như là đã bị đám chó săn bao vây rồi. Ninh Tôn nhìn có vẻ như chẳng để trong lòng, không nói một câu nào, sau đó lúc ăn cơm, khẩu vị không khác so với bình thường nhiều lắm.
Hứa Thanh Du muốn hỏi anh định làm như thế nào. Cô không hiểu thứ gọi là thời điểm xoay ngược tình thế rốt cuộc là gì, nhưng chuyện này không thể bị đưa ra được, thật sự ảnh hưởng rất lớn đến Ninh Tôn.
Anh mới vừa tiến vào giới giải trí, nền tảng chưa ổn định, bị người ta bôi đen như vậy. Không cần ba người cùng nói, chỉ cần cách nhìn nhận vấn đề của hai người đều giống nhau, thì thật sự sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh.
Hứa Thanh Du cũng muốn biết, có phải bởi vì trước đây camera quay phim không có ghi âm, cho nên mới chậm chạp không thể làm rõ ra.
Nếu là như thế bản thân có thể đứng ra giúp đỡ giải thích một phen.
Ninh Tôn hình như biết được suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh Du: “Nhanh đi ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều. Chuyện này không cần cô phải quan tâm nhiều, công ty có tính toán của bọn họ.”
Hứa Thanh Du hạ tầm mắt: “Tôi lo ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.”
Sự nghiệp bị ảnh hưởng sao?
Có thể sẽ bị, nhưng anh cũng chẳng để ý.
Sống đến tận bây giờ, anh dường như cũng không tìm thấy chuyện gì mình đặc biệt muốn so đo cả.
Nếu con đường này bị chặn mất, vậy thì lại đổi một con đường khác, trên thế giới này lại cũng không phải ngoài làm người nổi tiếng ra không còn lựa chọn nào khác.
Ninh Tôn không nói thêm lời nào, tự mình ăn cơm, sau đó đi đến, đứng bên cạnh cửa sổ.
Hứa Thanh Du mím môi, thật sự là không có khẩu vị, liền thu dọn mấy món ăn còn dư lại.
Lái xe cũng gọi điện thoại đến, hỏi bên ngoài chỗ này xử lí như thế nào.
Hứa Thanh Du chẳng biết nói thế nào, liền thoái thác nói công ty có kế hoạch của bọn họ, bảo ở đây chờ đợi một chút lại nói tiếp.
Lái xe thở dài: “Người nổi tiếng quá nhiều chuyện thị phi, hy vọng Ninh Tôn không sao. Đi theo cậu ấy sống vô cùng thoải mái, tôi không muốn chăm sóc ngôi sao nào khác nữa.”
Có ai nói không phải đâu chứ?
Tuy Hứa Thanh Du chỉ mới đi theo Ninh Tôn, nhưng Ninh Tôn là một người không nói quá nhiều, chuyện cũng ít, cô còn vô cùng tự do.
Trước khi diễn tập ghi hình chương trình khác, cô cũng đã từng gặp qua trợ lý của những ngôi sao khác.
Hơi một tí đã bị quở trách, động một tí liền bị dạy dỗ.
Cuộc sống của cô so ra thật sự còn tốt hơn rất nhiều.
Nếu như có thể, cô hi vọng sự nghiệp của Ninh Tôn thành công rực rỡ, cô có thể mãi ở bên cạnh anh.
10

Cho nên muốn từ trên khuôn mặt anh nhìn ra nội dung cuộc điện thoại này là gì, vậy thì thật sự là nằm mơ rồi.
Thời gian cuộc điện thoại này không dài, qua một lúc liền cúp máy, sau đó anh đặt điện thoại sang một bên.
Hứa Thanh Du vội vàng hỏi: “Là chị Thái sao? Nói cái gì vậy?”
Ninh Tôn ngẫm nghĩ: “Nói là cho chúng ta một ngày nghỉ, nhưng không phải vì ảnh hưởng bởi mấy lời bàn luận trên mạng, mà hiện tại chó săn bên ngoài quá nhiều, bảo chúng ta trốn tránh một chút.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Chị Thái có nói chuyện tiếp theo phải xử lý thế nào không?”
Ninh Tôn liếc mắt qua Hứa Thanh Du: “Cô sao lại sợ hãi như vậy hả? Cho dù có xảy ra chuyện cũng không phải cô xảy ra chuyện, trách mắng cũng không đổ lên đầu cô đâu.”
Hứa Thanh Du mím môi, giọng nói có hơi nhỏ: “Tôi còn nợ tiền anh đấy.”
Tuy không thích hợp lắm, nhưng Ninh Tôn vẫn cười phá lên: “Tôi chắc là không mất sự nổi tiếng nhanh như vậy đâu, tháng sau cô hẳn là còn có thể đi theo tôi, trừ vào tiền lương đi.”
Hứa Thanh Du không nói lời nào, đầu cô hơi cúi thấp xuống, thoạt nhìn có hơi tủi thân.
Ninh Tôn vốn muốn đi về phòng, kết quả điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên reo lên.
Anh cầm lên xem qua một chút, là Chương Tự Chi.
Cái tên Chương Tự Chi này, gần đây gặp chuyện vui mừng như thế, lại còn có tâm tư lên mạng xem mấy chuyện tào lao.
Ninh Tôn nghe điện thoại, gọi một tiếng Tự Chi.
Kết quả Chương Tự Chi ở bên kia bắt đầu đùng đùng nổi giận: “A Tôn, có chuyện gì vậy? Tôi lên mạng lướt qua một chút, nhiều người chửi mắng cậu như vậy, nói cậu có người thứ ba, cậu có ai chứ hả? Mấy tên khốn kiếp, cái gì cũng không biết, lại còn dồn ép người khác. Cậu có phải không tiện mở miệng không, hay là thế này, tôi mua thủy quân, tôi mắng chết mấy tên đó. Cậu đừng sợ, cậu kể cho tôi nghe xem, tôi thay cậu giải quyết, tôi không tin tôi còn không trừng trị được bọn họ.”
Ninh Tôn cười cười: “Cậu nên bình tĩnh chút đi, chút chuyện này tôi ở đây vẫn có thể giải quyết được. Tâm tư của cậu nên đặt hết ở vợ của cậu đi, còn có đứa con trong bụng cô ấy nữa, tôi ở đây không cần bận tâm đâu.”
Chương Tự Chi lại tức giận: “Bọn họ có phải cảm thấy cậu không có chỗ chống lưng liền bắt nạt cậu không? Tôi lướt mạng thấy mấy tên đó lên tiếng, nói cái gì mà đều là trò đùa, có phải là muốn hạ thấp cậu hay không? Cho bọn họ mặt mũi rồi, ngày mai tôi sẽ bảo chị ba của tôi tìm người dạy dỗ bọn họ. Cậu yên tâm, đây là chuyện mà bạn thân nên làm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.