Chương trước
Chương sau
Ninh Tôn muốn rời đi trong khi Chương Tự Chi và Lương Ninh Như chuẩn bị cho hôn lễ, tựa như quay lại ký hợp đồng.
Nếu hợp đồng có hiệu lực, sẽ có những sắp xếp hành trình cụ thể.
Trong khi sự nổi tiếng của phần thi tài năng vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, Ninh Tôn muốn rèn sắt khi còn nóng sẽ bắt tay vào việc ngay.
Trước khi rời đi, họ lại cùng nhau tụ tập.
Cố Tư và Trì Uyên đi tới sau đó, lúc vào phòng riêng vẫn đang nắm tay nhau, trông rất ngọt ngào.
Ninh Tôn tựa lưng vào ghế, liếc nhìn Cố Tư và Trì Uyên, cười cười, không nói gì.
Trì Uyên đỡ Cố Tư ngồi xuống ghế, Lương Ninh Như ở bên lên tiếng, “Bụng to như vậy, chắc sắp sinh rồi nhỉ.”
“Vẫn còn một tháng nữa.” Cố Tư có chút vui mừng, “Cuối cùng cũng có thể dỡ xuống. Khoảng thời gian này tôi thật sự rất mệt mỏi.”
Trì Uyên bên cạnh gật đầu, “Anh cũng sắp kiệt sức rồi.”
Cố Tư từ khóe mắt liếc nhìn anh, muốn nói người đàn ông này sẽ không kiệt sức, mà là nín chết. (không biết là nín gì:)))
Anh hàng đêm đều nhắc đến, chỉ đẻ một con, không bao giờ đẻ nữa.
Anh nói rằng việc có con ảnh hưởng đến phúc lợi của anh ấy.
Cố Tư bây giờ không tiện cử động, nếu không thật sự thu thập tốt anh.
Người đàn ông này sao có thể trong đầu toàn những thứ như vậy, ngay cả con cũng không cần.
Cố Tư trầm mặc một hồi, sau đó nhìn Ninh Tôn, hỏi anh sắp xếp công việc như thế nào.
Ninh Tôn cho biết, công ty kia đã hẹn lịch làm việc của anh từ trước và gửi lịch trình làm việc vào điện thoại di động của anh, điều này cho thấy đối phương vẫn rất chân thành.
Ninh Tôn xem qua một chút lịch trình, cũng không có kín quá.
Nhưng cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, cũng coi là hợp lý.
Trì Uyên ở bên cạnh nói: “Công ty bọn họ có kế hoạch nghề nghiệp rõ ràng cho nghệ sĩ. Trong hoàn cảnh bình thường, mỗi nghệ sĩ đều có phương hướng phát triển riêng. Sẽ không có làm loạn, cũng không vì lưu lượng blog mà làm loạn.. ”
Cố Tư yên tâm, ở bên cạnh gật đầu, “Chờ anh nổi tiếng, giới thiệu cho tôi một ít tiểu thịt tươi trong vòng bạn bè của anh.”
Trì Uyên nhíu mày bên cạnh quay sang nhìn cô, “Trong bụng em đã có tiểu thịt tươi, em nên cân nhắc cái này trước.”
Cố Tư đỡ bụng cười hahaa.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, “Anh có tính là tiểu thịt tươi không?”
Lương Ninh Như vẻ mặt chán ghét, “Anh thịt khô đuổi còn không kịp chứ tươi gì.”
Chương Tự Chi đột nhiên nhớ tới trước đó Lương Ninh Như nói thịt của mình tương đối cứng, muốn ăn cũng không được.
Vì vậy anh ghé vào tai Lương Ninh Như, “Lúc trước em nói tôi là thịt mềm, nhưng bây giờ lại bảo ăn rất khó.”
Lương Ninh Như đỏ bừng mặt, nghĩ đến mấy hình ảnh không hợp với trẻ con.
Cô không dám giải quyết chuyện lớn với Chương Tự Chi trên bàn ăn, nên chỉ có thể lén lút vặn eo anh ở nơi riêng tư.
Chương Tự Chi không hề sợ hãi, vẫn cười cười, tiến lại gần cô, “Hay là đêm nay thử lại.”
Lương Ninh Như thật sự không khỏi đỏ mặt, dùng sức chống tay, đồng thời quay đầu nhìn anh, “Câm miệng cho em.”
Chương Tự Chi cười đến nghẹn ngào, anh mặc kệ, cúi người hôn cô.
Cố Tư ở đằng kia vội vàng lấy tay che mắt, một tay vuốt bụng, “Bé con đừng nhìn, đừng nhìn, chú không biết xấu hổ, chúng ta không phải muốn con nhìn.”
Lương Ninh Như trước kia hai má ửng hồng, nhưng hiện tại đều là đỏ bừng.
Chương Tự Chi hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, dựa vào lưng ghế, đạo đức thô lỗ lại phát ra, “Làm sao vậy? Không chịu nổi? Không chịu được chồng em sao.”
Anh chuyển hướng ánh mắt, rơi vào trên người Ninh Tôn, “Cậu tại sao không che mắt? Rõ ràng là nên che mắt. Bức ảnh này đâm vào tim của cậu đấy.”
Ninh Tôn rót một chén trà, nhấp một ngụm, “Cậu còn biết là đâm vào tim tôi, còn tưởng rằng tôi còn chưa đủ buồn sao?”
Ngay khi Ninh Tôn nói ra lời này, bầu không khí trở nên có chút kỳ quái.
Anh nhấp một ngụm nước trong cốc, nhưng phản ứng dữ dội của anh đột ngột dừng lại.
Những gì anh nói vừa rồi thực sự là vô tình, chỉ là một lời chế giễu, cũng không có ý nghĩa gì với ai cả.
Chương Tự Chi cười ha hả, “Xem ra, tôi gần đây không tiếp đãi cậu vì quá bận rộn, cậu còn quan tâm tôi, vậy chờ cậu về dự đám cưới của tôi, tôi nợ cậu lần này, lúc đó sẽ bù hết cho cậu.”? ”
Khi bị anh ngắt lời như vậy, Lương Ninh Như nhanh chóng nói: “Đúng vậy, lần này chúng ta không tiếp đãi tử tế. Lần sau anh qua, chúng ta lại cùng nhau đi.”
Ninh Tôn cũng không biện bạch, ậm ừ nói.
Trì Uyên ngồi bên cạnh Cố Tư dựa vào ghế, khóe miệng nở nụ cười.
Đợi một hồi, món ăn đến, bưng rượu lên, lần trước Chương Tự Chi không có cùng bọn họ uống, nhưng lần này thật sự là mở miệng.
Chính anh ấy đã tự phạt mình ba cốc trước, vì chuyện lần trước.
Sau đó Chương Tự Chi cạn với Ninh Tôn một lần nữa, và tiếp tục với những gì đã nói trước đó, có nghĩa là anh ta đang tiếp đãi Ninh Tôn không tốt.
Ninh Tôn tượng trưng cùng hắn uống một ly.
Cuối cùng, Chương Tự Chi hướng ly rượu về phía Trì Uyên, “Tiểu Như và tôi sẽ làm việc chăm chỉ để sinh được một bé gái sau khi con cậu ra, A Uyên à, lúc đó chúng ta định vị thông gia từ bé.”
Cố Tư đưa tay đến bên cạnh anh, “Đừng, đừng xen vào hạnh phúc của con tôi, tình cảm rất không chắc chắn, chúng ta không nên đưa ra quyết định. Đề phòng sau này hai đứa nhỏ không vừa mắt nhau, sẽ đổ lỗi oán trách chúng ta. ”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, “Tại sao anh luôn cảm thấy em đang nói cho anh.”
Cố Tư vỗ vỗ vai anh, “Vậy thì anh rất thông minh, em là nói cho anh nghe.”
Trì Uyên thở dài, ánh mắt rơi vào trên người Chương Tự Chi, “Đã thấy chưa? Đừng có lộn xộn với nữ nhân, không có chuyện gì cũng lật lại chuyện cũ được.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Cũng may tôi trước đây không có tiền án. Tiểu Như của chúng toi không thể nói cho tôi biết cái gì.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh lạnh giọng nói: “Anh chắc chứ? Có muốn em nhắc tới Từ Giai Ninh không?”
Chương Tự Chi im bặt ngay lập tức.
Mặc dù giữa anh và Từ Giai Ninh không có gì không rõ ràng, nhưng ở trước mặt Lương Ninh Như, anh vẫn cảm thấy cúi đầu trước cô.
Không có gì khác, chính là anh chủ động trêu chọc Từ Giai Ninh rồi lại đạp đổ.
Chỉ riêng điều này thôi cũng khiến anh ấy cảm thấy tội lỗi.
Lương Ninh Như, Lâm Sinh ở đằng kia, mặc dù vướng víu, lằng nhằng.
Nhưng dù sao thì Lương Ninh Như cũng hoàn toàn vô tội, khi so sánh chuyện của hai người với nhau, Lương Ninh Như quả thật có vốn liếng lớn tiếng với anh ta.
Chương Tự Chi lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn Lương Ninh Như lấy lòng, “Em ơi, em đừng tức giận, không sao đâu, đừng bị người ngoài chọc tức.”
Cố Tư ở bên cạnh đột nhiên bật cười, “Rõ ràng là chính anh xúi giục, vậy tại sao lại nói là bị chồng tôi khiêu khích?”
Nhìn xem vào thời điểm quan trọng, còn phải đợi vợ ra sân.
Trì Uyên nắm lấy tay Cố Tư xoa trong lòng bàn tay, vẻ mặt như có chút ý tứ.
Ở đây có bốn người và hai cặp vợ chồng, họ hơi lộn xộn và không biết ai với ai.
Ninh Tôn ngồi ở xa xa, nhìn bốn người bọn họ, ánh mắt từ từ ẩm ướt.
Cứ như vậy đi, dạng này cũng tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.