Chương Tự Chi và Lương Ninh Như ăn xong bữa cơm cũng liền rời đi.
Ông Chương lại bảo người nhét rất nhiều đồ vào trong hộp dự bị của bọn họ.
Lương Ninh Như nhìn thấy ông chống gậy ba-toong, được người giúp việc đứng ở bên cạnh dìu đi tiễn bọn họ, không hiểu sao lại có chút đau lòng.
Ông đã lớn tuổi rồi, tóc gần như hoa râm, lộ ra một ông lão còng lưng yếu ớt.
Hôm nay lúc ăn cơm trưa, rõ ràng có thể cảm thấy được trong nhà có người ăn cơm cùng mình, ông có bao nhiêu vui vẻ.
Lương Ninh Như lại nhớ đến ba mẹ của mình, cũng may ông Lương và bà Lương có thể bên nhau bầu bạn.
Thật ra nhiều năm như vậy cô vô cùng áy náy.
Bởi vì liên quan đến chất chất công việc trước đây, cô không có cách nào thường xuyên về nhà.
Sau khi lùi xuống, lại bởi vì thị trấn quê nhà không dễ để tìm công việc thích hợp, thêm bạn bè mời cô góp cổ phần mở phòng tập thể hình, cô liền ở lại đây.
Nghiêm khắc mà nói, cô đã rất nhiều năm rồi chưa ở bên cạnh chăm sóc tốt cho ba mẹ mình.
Lương Ninh Như vẫy tay với ông Chương: “Bác vào đi ạ, hôm khác chúng cháu lại đến đây thăm bác.”
Ông Chương gật gật đầu, trên mặt đều là ý cười: “Hai đứa đều bận, không sao đâu.”
Chương Tự Chi lại không nghĩ nhiều như vậy, lái xe đưa Lương Ninh Như rời đi.
Lúc ngồi ở trên xe, Lương Ninh Như thở dài: “Bác ấy có vẻ rất cô đơn.”
Chương Tự Chi mím môi, do dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801344/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.