Lương Ninh Như ngủ đến nửa đêm thì nghe được âm thanh, cô ta vừa trở người phát hiện bên cạnh đã không có Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như giật nảy người, vội vàng ngồi dậy.
Kết quả nhìn thấy cửa phòng mở, bên ngoài ánh đèn lờ mờ truyền đến.
Lắng nghe tỉ mỉ, thì có thể nghe được tiếng nước chảy ở bên phía phòng tắm.
Lương Ninh Như sững sờ, sau đó dậy xuống giường, đi về phía bên đó.
Đèn trong phòng tắm thật sự đang sáng, một bóng người mờ ảo in qua cửa kính.
Lương Ninh Như đi đến cửa: “Tự Chi.”
Chương Tự Chi hơi ngạc nhiên, nhanh chóng “ừ” một tiếng: “Tại sao em tỉnh rồi? Là anh ồn làm em tỉnh sao?”
Lương Ninh Như không trả lời, hỏi lại: “Làm sao anh tỉnh dậy vậy? Em trở người không nhìn thấy anh, giật cả mình.”
Chương Tự Chi ở bên trong không nói chuyện, chỉ nhanh chóng dội nước tắm cho xong.
Anh ta quấn khăn tắm đi ra, tóc vẫn còn nhỏ giọng.
Anh ta đưa tay chống một bên khung cửa, rủ mắt nhìn Lương Ninh Như đang đứng ở cửa: “Không dậy đi tắm, thì anh dễ ‘bùng nổ’.”
Lúc này Lương Ninh Như mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô ta nhanh chóng xoay người, vội vàng đi về phòng: “Đồ lưu manh, em không nên ra ngoài xem anh mà.”
Chương Tự Chi đợi một chút mới đi theo Lương Ninh Như đi về phòng ngủ, Lương Ninh Như đã rúc trong mền, Chương Tự Chi đứng ở bên giường.
Thật sự anh ta đánh giá bản thân quá cao, Lương Ninh Như không có lương tâm này, ở bên cạnh ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801324/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.