Lúc mấy người này nói chuyện, Lương Ninh Như chỉ lặng lẽ ăn cơm, giống như chẳng nghe thấy chuyện gì cả.
Thật ra mấy người này ở bên cạnh cô nói về chuyện của Lâm Sinh, ít nhiều cũng là muốn cho cô nghe mấy phần.
Nhưng Lương Ninh Như chỉ là chẳng có bất kỳ biểu hiện gì, mặc kệ ý tứ của những người này.
Ông Lương cũng vậy, coi như không nghe thấy.
Quá buổi trưa, ông Lương liền mở một bình rượu mà Chương Tự Chi tặng.
Ông rót cho mình và Chương Tự Chi mỗi người một ly.
Vốn bà Lương và Lương Ninh Như cũng không muốn để cho hai người này uống rượu, nhưng bởi vì có mấy vị hàng xóm lắm chuyện đang ngồi bên cạnh, có những lời không dễ nói, liền cũng tùy hai người bọn họ.
Ông Lương tự mình nhấp một ngụm rượu, lại nói, đúng thật sự là không tồi, uống vào nhuận miệng, nuốt xuống cũng không cay cổ họng.
Ông gật gật đầu, tự nói một câu: “Rượu ngon đấy.”
Lương Ninh Như mới mở miệng: “Rượu ngon thì ba uống nhiều hơn một chút. Con người ấy phải nên sống thoải mái như thế.”
Ông Lương nghe thấy vậy liền gật gật đầu: “Đúng vậy, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì, cái nhìn của người khác, đều là chó má hết.”
Mấy người hàng xóm này dường như chẳng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lương Ninh Như và ông Lương, lại tiếp tục nói về chuyện của nhà họ Lâm.
Thậm chí bọn họ còn nói, Lâm Sinh còn nhờ người ta quay lại thăm dò tình hình của Lương Ninh Như.
Có thể cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801319/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.