Cái gì cũng không phải, lời này thật sự không sai chút nào.
Bây giờ Chương Tự Chi cũng hiểu được bản thân mình cái gì cũng không phải rồi.
Làm sao có thể giữ được người phụ nữ này?
Anh ngồi trên ghế sopha, tay nắm thành nắm đấm đặt ở trên đùi.
Ông Chương không chú ý đến vẻ mặt của Chương Tự Chi, ông tự mình nói: “Trước đây anh không phải rất tài giỏi hay sao, bây giờ bị một người phụ nữ chỉnh cho thành thế này, thật sự là làm tôi nhìn không nổi đấy.”
Lần trước Lương Ninh Như tới đây, ông cũng đã gặp cô rồi, ông cảm thấy đây là một cô gái vô cùng ôn hòa.
Ông Chương chẹp chẹp miệng: “Anh đem cái sức lực chọc giận tôi dùng để dỗ dành con gái nhà người ta, không chừng hai đứa đã sớm thành rồi ấy chứ.”
Chương Tự Chi quay đầu lườm ông: “Ba đứng nói chuyện mà không thấy đau lưng à. Ba căn bản chẳng biết con đang đối mặt với tình huống gì, đừng luôn lấy chuyện yêu đương của ba và mẹ con ra so sánh với con.”
Ông Chương nhướng mày: “Anh cho rằng mẹ anh dễ theo đuổi lắm sao? Lúc đó tôi nghèo khó, hoàn cảnh gia đình kém vô cùng, cả nhà của mẹ anh đều không vừa mắt tôi, là tôi mặt dày ương bướng làm tới.”
Chương Tự Chi chớp chớp mắt.
Cả gia đình đều không vừa mắt.
Anh cảm thấy anh cũng sắp phải gặp cái loại tình cảnh này rồi.
Hôm nay, cuối cùng lúc ông Lương rời đi, đã nhìn thật sâu vào đôi mắt anh.
Ánh mắt đó có chút phức tạp, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801305/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.