Chương trước
Chương sau
Bọn họ gần như nói chuyện ở đây, Cố Tư liền mời họ đi vào phòng khách nhà chính ngồi.
Hôm nay người khá đông, bà cụ lại thích náo nhiệt, thế nên đương nhiên những người này ở lại ăn cơm tối.
Bà cụ cùng với bọn họ ngồi ở dưới lầu nói chuyện, đương nhiên chủ đề nói chuyện bây giờ không thể là chuyện bữa tiệc sinh nhật ông hai nhà họ Tùy.
Bà cụ nhìn thấy Từ Giai Ninh, thế là chủ đề liền xoay quanh Từ Giai Ninh và Chương Tự Chi.
Vừa mới bắt đầu Chương Tự Chi haha hihi nói chuyện hẹn hò của mình và Từ Giai Ninh.
Thực sự nghiêm khắc mà nói cũng không có ý mới lạ.
Hơn nữa có thể là bởi vì số lần anh cùng Từ Giai Ninh hẹn hò quá ít, nên nói một hai chuyện cũng dừng lại.
Bà cụ bị Cố Tư lây nhiễm nên cũng có chút hóng hớt, đặc biệt hỏi một số vấn đề chi tiết.
Cuối cùng Chương Tự Chi không còn cách nào, xua xua tay: “Bà nội, bà đừng chế nhạo con nữa, lại nói như vậy, con thật sự muốn xấu hổ rồi.”
Bà cụ cười haha: “Con còn biết xấu hổ, vậy xem ra có bạn gái rồi quả thực không giống như trước đây nữa rồi.”
Nói xong bà cụ lại chuyển ánh mắt lên người Lương Ninh Như: “Cô gái này dáng dấp ngược lại rất khí khái anh hùng.”
Chương Tự Chi nhướng mày, năng lượng lại lên.
Anh nói mang theo ý cười: “Bà nội, bà biết lúc trước cô ấy là làm nghề gì không?”
Bà cụ cười lắc lắc đầu: “Thực lòng thì cái này bà đoán không được, chỉ là cảm thấy cô gái này nhìn rất thuận mắt bà.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh có chút không được tự nhiên mỉm cười: “Có thể là con không thích trang điểm lắm, giống như một người đàn ông.”
Bà cụ lắc lắc đầu: “Không phải cái gì, cô gái như con vừa nhìn liền lộ ra vẻ bướng bỉnh trên mặt, là dáng vẻ mà bà thích.”
Vẻ bướng bỉnh này, Cố Tư cũng có, chỉ là, sự bướng bỉnh kia của Cố Tư, mang một chút ngang ngược của cô gái nhỏ, còn có một chút không chịu thừa nhận thất bại.
Không quá giống như Lương Ninh Như.
Bạ cụ thừa dịp hỏi Lương Ninh Như đã có bạn trai hay chưa.
Lương Ninh Như chần chừ một chút, thẹn thùng gật đầu: “Có ạ.”’
Cố Tư ngây người, Từ Giai Ninh ở bên cạnh cũng ngây người.
Ngược lại Cố Tư chưa nghe Chương Tự Chi nhắc đến mảnh chuyện này.
Dựa theo thái độ mặt dày mày dạn kia của Chương Tự Chi đối với Lương Ninh Như, nếu Lương Ninh Như có bạn trai, có lẽ Chương Tự Chi đã sớm dồn ép ra rồi.
Nhưng anh ta lại một chữ không nói.
Lương Ninh Như vén tóc, để sau tai, giải thích một chút: “Là cùng quê nhà với cháu, trước đó xem mắt biết nhau, mới xác định quan hệ không lâu.”
Chương Tự Chi cong khóe miệng, ừ ừ hai tiếng: “Là người đàn ông lần trước đến thăm cô, thế mà lại còn đi tay không.”
Khóe mắt Cố Tư liếc nhìn Chương Tự Chi, có chút không nhịn được: “Người ta tay không hay không cùng anh có quan hệ gì? Cô Lương cũng không nói để ý đến, anh nhiều chuyện cái gì.”
Chương Tự Chi trừng mắt, kết quả nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì phản bác lại Cố Tư.
Lương Ninh Như gật gật đầu: “Con người anh ấy hơi trực nam, có thể rất nhiều chuyện đều không nghĩ đến.”
Từ Giai Ninh ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lương Ninh Như cũng có bạn trai rồi, vậy những lo lắng trước kia của cô dường như đều dư thừa.
Vì vậy nói thái độ Chương Tự Chi đối với Lương Ninh Như trước đó đặc biệt tốt, có lẽ cũng không hàm chứa ý gì khác trong đó.
Bà tương đối tò mò về bạn trai của Lương Ninh Như là dáng vẻ như thế nào, bà thấy tính cách Lương Ninh Như như vậy, một người con trai bình thường không thu phục được.
Lương Ninh Như mỉm cười,giới thiệu đơn giản về tình hình bạn trai của mình.
Cũng là một nhân viên công chức, có công việc ổn định, mặc dù kiếm tiền không nhiều, nhưng tốt xấu thì công ăn việc làm ổn định.
Bởi vì Chương Tự Chi ở quá gần nên nhìn kĩ cô, chú ý ngoài ý muốn đến khóe miệng cô, thế mà lại còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Chương Tự Chi xúc động không thể xúc động được, dáng vẻ cười lên cuối cùng cũng giống một cô gái.
Thật sự có lẽ bà cụ rất thích Lương Ninh Như, kéo Lương Ninh Như hỏi này hỏi nọ không ngừng.
Cố Tư dành chút thời gian nhích lại gần Chương Tự Chi để nói về chuyện của Nguyễn Thừa Phong.
Cô nói lần trước mình gọi điện thoại cho Nguyễn Thừa Phong, mặc dù Nguyễn Thừa Phong trong điện thoại nói chuyện rất bình thường, nhưng nghe trong giọng nói rất chán chường.
Cô cũng hỏi Nguyễn Thừa Phong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng Nguyễn Thừa Phong không nói.
Cố Tư cảm thấy có lẽ sẽ không hỏi ra được điều gì từ chỗ Nguyễn Thừa Phong, muốn hỏi Chương Tự Chi một chút có biết chuyện của anh ta hay không.
Dù sao thì hai tay Chương Tự Chi ở đây có rất nhiều thông tin, liên quan đến nhiều mặt.
Nhắc đến Nguyễn Thừa Phong, Chương Tự Chi thở dài.
Anh trầm giọng, cố gắng dùng âm lượng chỉ có hai người thể nghe được: “Anh trai nhà họ Nguyễn của cô bị tổn thương tình cảm, rõ ràng cô gái mình thích đều là đến tay rồi, nhưng bị người nhà anh ta kiên quyết chia cắt, nhưng người phụ nữ đó không giống như cô, còn có thể nhìn phần tình cảm mà quay lại, người ta thật sự nhẫn tâm không cần anh ta.”
Nhưng Cố Tư ở phương diện này suy đoán một chút, trong cuộc nói chuyện của bà cụ Nguyễn và bà ba, nhiều ít có thể lý giải ra một số đầu mối.
Cô “ồ” một tiếng: “Vậy bây giờ cô gái kia như thế nào rồi?”
Chương Tự Chi chẹp chẹp miệng: “Hình như vẫn sinh sống bình thường, người ta thật sự đá anh trai nhà họ Nguyễn của cô ra khỏi cuộc sống, sau khi phá bỏ đứa trẻ người ta đi làm sinh sống bình thường.”
Cố Tư gật gật đầu: “Đứa trẻ là do cô gái đó tự mình phá bỏ sao?”
Biểu cảm Chương Tự Chi hơi phức tạp: “Cụ thể tôi không đặc biệt rõ lắm, bản sao nghe được là nhà họ Nguyễn bên kia tìm đến cửa, nói những lời khó nghe, dường như là sợ cô gái đó về sau ỷ vào đứa bé trong bụng, rồi có quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Nguyễn, cô gái kia cũng là tính tình kiên cường, ngày hôm sau liền đi phá bỏ đứa bé.”
Cố Tư thở dài.
Nếu đứa bé đều đã phá bỏ rồi, thật sự đã bị tổn thường rồi.
Đổi thành cô và Trì Uyên, nếu tình huống có đứa bé như thế, thái độ nhà họ Trì như vậy, cô nhất định sẽ không phá bỏ đứa bé, nhưng cả đời nhất định cũng sẽ không cho Trì Uyen cơ hội.
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ rồi lập tức nói: “Nhưng những chuyện này, Nguyễn Thừa Phong có lẽ là không biết, đợi đến khi anh ta biết được thông tin, thì đứa bé sớm đã không còn nữa.”
Chuyện này cũng đã nói qua, nếu không Nguyễn Thừa Phong sẽ không chán chường như vậy.
Những chuyện này Cố Tư cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Cô gái đó không sai, nhưng Nguyễn Thừa Phong cũng không sai.
Nếu nói là do lỗi của Nguyễn Thừa Phong, chuyện này cũng không nói được.
Chỉ có thể nói là lập trường khác nhau, nên lựa chọn không giống nhau.
Nhưng lần trước cô nghe bà cụ Nguyễn và cô ba nói chuyện, chắc hẳn đều đã hối hận rồi.
Chỉ là bây giờ hối hận không còn tác dụng gì nữa, trong chuyện này ngăn cách một sinh mệnh.
Nghĩ đến Nguyễn Thừa Phong cũng biết, làm như thế nào nữa cũng đều không giải quyết được vấn đề, vì vậy dứt khoát cả người gục ngã.
Chuyện này nói đến đây, ai cũng không thể nào nói tiếp được nữa, chuyện này dường như bước vào một ngõ cụt, cho dù ai cũng đều không có cách nào giúp thay đổi được.
Bên kia bà cụ và Lương Ninh Như đang nói chuyện vui vẻ.
Thậm chí bà cụ còn kéo tay Lương Ninh Như, có chút ngậm ngùi: “Nếu con chưa có bạn trai, thật sự muốn giới thiệu con cho A Cảnh nhà bà, tính nết con người A Cảnh tốt, tính cách tốt, lớn lên cũng không tệ, bà thấy hai đứa bọn con rất là xứng đôi.”
Hai mắt Cố Tư ở bên cạnh đều trợn to.
Bà cụ lôi kéo Lương Ninh Như thân tình như vậy, hóa ra tâm biểu hiện ra ở đây.
Chương Tự Chi ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, kêu lên “chao ôi”: “Bà nội, bà như vậy không phúc hậu nha.”
Bà cụ bật cười haha: “Bà chỉ là nói như vậy, Tiểu Như đây có bạn trai rồi, bà chỉ có thể ngậm ngùi ngậm ngùi thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.