Chương trước
Chương sau
Lương Ninh Như không hề để ý đến những gì Chương Tự Chi nói.
Cô im lặng đi nửa vòng trong sân sau câu lạc bộ của Chương Tự Chi, cuối cùng dừng lại.
Trông cô có vẻ rất hài lòng với thiết kế hiện tại của nơi đây.
Một lúc sau, cô mới mở lời: “Chương Tự Chi, nói thật đi, anh có kế hoạch nào không nên quản ở đây không?”
Chương Tự Chi vốn là khinh bỉ muốn nói anh cũng không cần.
Nhưng Lương Ninh Như trông rất nghiêm túc, cô nhìn chằm chằm vào anh như đang chời đợi một câu trả lời thật lòng chứ không phải sự đùa cợt.
Có thể là do mối quan hệ đặc biệt với sự nghiệp trước đây, Lương Ninh Như nhìn người rất chuẩn, cô có sự nhạy bén mà chỉ cần nhìn thoáng qua đối phương cô cũng biết được đâu là thật đâu là giả.
Điều mà Chương Tự Chi muốn nói một cách tình cờ không phải tự dưng mà có.
Dưới cái nhìn như thiêu đốt tâm can của Lương Ninh Như, anh không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy anh cảm thấy có chút bực bội.
Lương Ninh Như chậm rãi đi về phía Chương Tự Chi, và cuối cùng đứng trước Chương Tự Chi.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn, “Dù có chuyện gì cũng đâu có sao? Mau lên tiếng đi!”
Chương Tự Chi trước đây chưa từng thấy Lương Ninh Như ở khoảng cách gần như vậy.
Trong lòng anh từ trước đến giờ không hề coi cô là con gái.
Không có sự phân biệt giữa nam và nữ ngay khi chiếc áo khoác được mặc vào.
Nhưng bây giờ khoảng cách của cô và anh chỉ chưa đến một bước chân.
Anh áp sát người cô, ai lại gần cũng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể thiếu nữ.
Sau khi từ giã bộ đồng phục cảnh sát trước đây, Lương Ninh Như buộc tóc đuôi ngựa và mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, mặc dù không chải chuốt tinh tế nhưng dáng vẻ của một người phụ nữ vẫn luôn lộ ra.
Chương Tự Chi không biết tại sao tim anh lại đập rộn ràng, xao xuyến như vậy, cả người có chút đứng không vững.
Sau đó anh đột nhiên phát hiện, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, “Cô làm gì mà đứng gần như vậy chứ?”
Lương Ninh Như đứng thẳng người, vẫn nhìn chằm chằm anh ta, “Nếu còn có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết, mong anh nói thật.”
Chương Tự Chi khịt mũi, quay lưng lại với Lương Ninh Như, đi về phía cổng sân, “Thưa cô cảnh sát đáng mến, tôi luôn làm ăn nghiêm túc, không, không có bất kì dự án nào không nên hoạt động, hiểu không?”
Lương Ninh Như chậm rãi, hai tay ôm lấy vai, nhìn chằm chằm bóng lưng của Chương Tự Chi một hồi, cười hi hi, rồi nhấc gót lên.
Lương Ninh Như đến gặp Chương Tự Chi lần này, cũng là muốn bàn bạc với anh ta về chuyện của ngân hàng.
Vốn dĩ, Chương Tự Chi nói rằng sẽ hợp tác với cô ấy, nhưng cô ấy không quan tâm đến điều đó.
Nhưng sau khi Chương Tự Chi cung cấp một số manh mối, Ninh Như thực sự phát hiện ra rất nhiều loại thuốc bất hợp pháp.
Sau đó Lương Ninh Như mới từ từ tiếp nhận nói chuyện với Chương Tự Chi.
Đôi khi, vật liệu phế thải Chương Tự Chi thực sự hữu ích.
Lương Ninh Như đi theo Chương Tự Chi đến sảnh trước của hội quán.
Chương Tự Chi suy nghĩ một lúc, và ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh với Lương Ninh Như.
Trên thực tế, tất cả những tin tức mà anh biết đều đã nói với Lương Ninh Như.
Anh thừa biết anh không thể nào vải thưa đòi che mắt thánh, vì vậy anh ta phải moi ra mọi thứ để khoe khoang với người khác.
Đặc biệt là ở trước mặt Lương Ninh Như, anh không thể chờ đợi được biết thiên văn địa lý, đã bị cô triệt để cảm hóa năm ngàn năm Trung Quốc, có thể chơi trò chơi trước mặt Lương Ninh Như.
Vì vậy, bây giờ ngồi xuống, Chương Tự Chi thật sự không có gì mới để tiết lộ với Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng không quan tâm đến điều này, cô ngồi xuống, đưa cho Chương Tự Chi xem lại tin tức trước đó, xem có thiếu thứ gì ở giữa không.
Đây là lần đầu tiên Lương Ninh Như cho Chương Tự Chi thấy sự kiên nhẫn tốt hơn bình thường một chút.
Chương Tự Chi không biết tại sao mình cảm thấy được khuyến khích như vậy.
Bây giờ anh ấy đang theo dõi phân tích của Lương Ninh Như về những thông tin trước đó một cách nghiêm túc hơn.
Hai người gặp nhau để thảo luận vấn đề và thảo luận chiến lược, vì vậy họ càng lúc càng tự nhiên xích lại gần nhau hơn.
Lương Ninh Như là một người rất nghiêm túc, mặc dù đã thay đổi nghề nghiệp nhưng cô ấy vẫn bị ám ảnh về tội ác.
Càng gặp những chuyện như vậy, cô ấy càng phải cẩn thận.
Người ta nói rằng khi một người nghiêm túc, đó là thời điểm hấp dẫn nhất.
Nhìn đôi lông mày nghiêm túc của Lương Ninh Như, Chương Tự Chi dường như dần dần hiểu được ý tứ của câu nói này.
Anh ta nhìn Lương Ninh Như đến gần, không biết tại sao, thành kiến trước đây đối với cô dường như từng chút một biến mất.
Lương Ninh Như hôm nay không có nhiều việc, nguyên nhân chính là sau khi các đồng nghiệp cũ của co ấy kiểm tra ngân hàng, họ luôn cảm thấy rằng cần phải có một con cá lớn hơn đằng sau ngân hàng để điều khiển tất cả những chuyện tày trời như này.
Vì vậy, họ đã liên lạc với Lương Ninh Như và muốn cô ấy giúp đỡ.
Họ muốn xem liệu cô có thể hỏi về những thông tin hơi hữu ích khác từ phía Chương Tự Chi hay không.
Cho nên hôm nay cô cố ý thảo luận thật lâu với người đàn ông mà cô luôn ghét bỏ này, chính là để làm sao tiếp tục đào ra thêm thông tin hữu hiệu.
Hai người thảo luận theo cách này đã gần đến tối.
Chương Tự Chi tối nay hơi bận.
Anh ấy muốn gặp Trì Uyên và mời Từ Gia Ninh đi xem phim “Thời gian thực sự rất kín”.
Chương Tự Chi nhìn thời gian và nói: “Nếu không có việc gì, cô ở lại đây dùng bữa tối đi. Chút nữa Trì Uyên cũng sẽ tới. Cô có thể nói chuyện trực tiếp với anh ấy và hỏi bất cứ điều gì cô cần.”
Lương Ninh Như biết nhiều nguồn thông tin của Chương Tự Chi là lấy ở chỗ Trì Uyên.
Cô không có bất kỳ liên hệ nào với Trì Uyên, nhất định không thể vội vàng đi tìm Trì Uyên để tìm hiểu rõ sự tình.
Trên thực tế, cô cũng đang xem xét làm thế nào để có thể tiếp cận Chương Tự Chi để gặp gỡ Trì Uyên.
Bây giờ Chương Tự Chi nói như vậy, Lương Ninh Nhu lập tức nở nụ cười: “Được.”
Cô ấy chưa cười với Chương Tự Chi như thế này.
Chương Tự Chi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại.
Người phụ nữ này nói cũng lạ, tự nhiên làm gì có chuyện vừa nói vừa cười với mình như thế chứ.
Hội quán của Chương Tự Chi sẽ bắt đầu kinh doanh bình thường vào ban đêm, và nhà bếp cũng dựa theo thời gian đó mà bắt đầu nổi lửa.
Chương Tự Chi gọi hai món ăn, yêu cầu nhà bếp chuẩn bị chúng và đưa tới phòng riêng, sau đó đưa Lương Ninh Như vào phòng riêng.
Lương Ninh Như thực sự là một chút tò mò về căn phòng riêng của Chương Tự Chi. Cô đi lên tầng hai và nhìn xung quanh, rồi nói: “Trong phòng riêng của anh có những gì, bày trí như nào? Có thể thuận tiện cho tôi vào xem một chút được không?”
Chương Tự Chi vốn có tính hào nhoáng, ngay khi Lương Ninh Như nói ra những lời như vậy, hắn tự nhiên sẽ không che giấu hết thảy bảo bối của mình, lập tức gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ dẫn cô đi xem một chút.”
Lầu hai nhà Chương Tự Chi có gì ư? Tất cả các căn phòng đều dành cho mục đích giải trí, chẳng hạn như phòng trò chơi, phòng tập thể dục và những thứ tương tự.
Đương nhiên cũng có phòng mạt chược, nhưng phòng mạt chược Lương Ninh Như đã đến đây rồi, lần trước còn trực tiếp đè anh lên bàn mạt chược.
Cuối cùng, Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như đến phòng làm mô hình.
Giống như Cố Tư lúc trước, anh ấy đóng rèm cửa và sau đó bật đèn để cho Lương Ninh Như thấy phòng mô hình người máy của anh ấy tốt như thế nào.
Anh nhấn công tắc của máy.
Đột nhiên, một số mô hình 1-1 mô phỏng người thật xuất hiện trong phòng.
Chương Tự Chi không phát hiện ra vấn đề gì, cười cười nhìn cô“Cô nhìn xem, những thứ đồ vật này cũng không tệ phải không?” Nhưng vẻ mặt của Lương Ninh Như lại trở nên lạnh lùng.
Cô đi về phía một bóng người ở giữa phòng, rồi cô nói: “Chương Tự Chi mau đến đây, anh nói cho tôi biết, người này là ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.