Tùy Mị ngồi trong phòng xem TV.
Cô ấy không còn sự tiêu khiển nào khác, đành ngồi xem TV để giết thời gian.
Mọi đường ra đều được vệ sĩ trông coi nghiêm ngặt. Nhưng Tùy Mị có vẻ không quan tâm lắm tới việc giam cầm chán ngắt này, cô cảm thấy chính như bây giờ lại tốt hơn. Cuối cùng cũng không còn ngày ngày phải tỏ thái độ với ông nội, cũng không phải ở trong căn nhà tổ trống trải không người đó nữa.
Bây giờ, người duy nhất khiến cô lo lắng là bà Cả. Điện thoại của cô đã bị ông cụ Tùy tịch thu, Tùy Mị bị cô lập, vậy nên không có cách nào liên lạc được với bà Cả. Chắc chắn bà Cả lo lắng cho cô nhiều lắm.
Tùy Mị xem hết một bộ phim truyền hình dài tập liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi cửa vừa được mở ra, tên vệ sĩ đứng canh cửa đã lên tiếng: “Cô chủ, cô cần gì?”
Tùy Mị vô cảm: “Tôi khát!”
Tên vệ sĩ không cho Tùy Mị đi ra khỏi phòng, mà để cô đứng đợi ở cửa, tự mình đi lấy một chai nước lại cho Tùy Mị.
Cô tùy ý cầm lấy chai nước, lập tức quay đầu trở về phòng, đóng cửa lại.
Tùy Mị trở lại giường, âm thanh trong TV vọng ra đều đặn nhưng dường như cô chẳng còn nghe được gì cả.
Chai nước cầm vào không hề được động đến, Tùy Mị ngồi lặng yên, mắt nhìn vào khoảng không vô định, rất nhiều hình ảnh ùa về, hiện lên trong tâm trí cô.
Thực ra, ngay từ lúc bắt đầu, Tùy Mị đã biết những hành động nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801206/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.