Chương trước
Chương sau
Thế giới của người trưởng thành, thật ra cũng không nhất thiết phải nói đặc biệt rõ ràng.
Mọi người đều có năng lực lý giải, suy nghĩ của riêng mình, cũng đã trưởng thành rồi, biểu đạt qua loa của đối phương, ý tứ từng lớp thâm sâu như vậy, hiển nhiên cũng có thể đủ để thấm vào.
Cổ Nhan ở bên kia rất lâu mà không nói lời nào, Phương Tố muốn phải nói cho rõ ràng trong một lần, cũng không vội vã cúp máy.
Cuối cùng Cổ Nhan nói, thật ra Trì Chúc đã từng động lòng với bà ta.
Phương Tố không hiểu mục đích của Cổ Nhan khi nói ra những lời này là gì.
Nhưng lúc đó bà bật cười.
Bà nói không thể nào khảo chứng được có từng động lòng hay không, nhưng hiện tại trong lòng Trì Chúc chỉ có bà thôi là đủ rồi.
Nếu Cổ Nhan cảm thấy Trì Chúc động lòng, nghĩ như vậy có thể làm cho bản thân thoải mái, thế thì nghĩ như vậy cũng được.
Mà Phương Tố có thể vì khiến cho bản thân thoải mái, cũng cho rằng Trì Chúc chưa bao giờ suy nghĩ tới người khác.
Suy nghĩ của mọi người không giống nhau, nhưng đều hợp lý, cũng không cần thiết phải bác bỏ lẫn nhau.
Bà vừa nói ra như vậy, Cổ Nhan bên kia lại bị làm cho không còn gì để nói.
Tất cả đường lui và lối thoát của bà ta đều đã bị Phương Tố chặn kín rồi.
Cố Tư ngồi trên ghế sopha, nghe những lời nói này của Phương Tố, bật cười ngay tại chỗ.
Cô nói tuy là bà Phương đã thay đổi rồi, nhưng vẫn như y như trước, vẫn là bà Phương của trước kia.
Vẫn có khí thế như vậy, lời nói vẫn ác liệt như trước.
Phương Tố thở dài một hơi, bà bảo: “Gặp được một đối thủ như Cổ Nhan thật sự làm cho bản thân vô cùng khó chịu.”
Thời gian Cổ Nhan xuất hiện trong hôn nhân của bà và Trì Chúc không hề ngắn.
Lúc chưa li hôn, hai người đã vì chuyện của Cổ Nhan mà cãi nhau không ít.
Bây giờ bà nhớ lại khoảng thời gian đó đều cảm thấy mình đã kích động mà mất đi sáng suốt.
Sau khi ly hôn, Cổ Nhan và Trì Chúc rốt cuộc có quan hệ như thế nào, Phương Tố thật sự cũng không rõ ràng.
Bà vốn còn muốn truy hỏi Trì Chúc một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy cũng không có gì cần thiết.
Có những chuyện hỏi ra, chỉ sẽ làm cho bản thân càng thêm khó chịu mà thôi.
Bà cụ liền nói một câu: “Trước đây mẹ đã hỏi A Chúc, hai người các con sau khi ly hôn, A Chúc nói không thích cô ta.”
Phương Tố liền cười: “Con cũng cảm thấy như vậy.”
Cố Tư cũng cảm thấy Phương Tố nhắc đến chuyện này tâm tình đã sa sút, cô lập tức liền chuyển trọng tâm câu chuyện, nói về ngày hôm qua nhìn thấy Trì Cảnh và bà hai ra ngoài.
Còn nói ra mấy lời oán giận bà hai.
Bà cụ và Phương Tố đều bật cười.
Bà cụ hình như có hơi bất đắc dĩ, nhìn Cố Tư: “Thím hai của cháu vốn có thành kiến với cháu. Cháu cứ vậy không nể mặt mũi, sau này không biết nó còn có bao nhiêu bất mãn đối với cháu.”
Cố Tư một chút cũng không để ý mấy chuyện này, cô haha một tiếng: “Dù sao ấn tượng của bà ấy đối với cháu cũng không tốt, cháu cũng không trông mong bà ấy ấn tượng tốt với cháu, dù sao với cháu tốt hay không tốt cũng đều giống nhau.”
Cô nói xong lời này không bao lâu, người được nhắc đến đã đi tới nhà chính.
Bà hai một mặt vui tươi đắc ý đi tới.
Còn chưa bước vào nhà, tiếng cười đã đến trước, bà nói: “Mọi người đều ở đây à?”
Cố Tư thấp giọng nói với Phương Tố: “Mẹ nhìn xem, khẳng định là lại tới đây khoe khoang việc ngày hôm qua cùng bạn gái Trì Cảnh đi ăn cơm.”
Phương Tố cong môi, biểu hiện mặt ngoài lại làm rất đầy đủ: “Ừ, tôi cũng mới đến chưa lâu. Nào, tới đây ngồi đi.”
Bà hai lắc lắc cái eo nhỏ liền đi vào, trực tiếp ngồi đối diện với Cố Tư.
Bà cũng không đợi mọi người hỏi, liền nói thẳng: “Ngày hôm qua cùng với bạn gái của Trì Cảnh ra ngoài ăn bữa cơm, bữa ăn cũng muôn, lúc về cũng đã quá muộn chỉ kịp dọn dẹp chút rồi ngủ luôn. Hôm nay cũng không dậy sớm được, tôi còn mới ăn xong, muốn ra ngoài vận động một lát, mới đi một vòng, thì tới đây rồi.”
Cũng không ai hỏi bà ta, bà ta lại tự mình nói không ngừng.
Bà cụ a một tiếng: “Ngày hôm qua ăn cơm cùng với bạn gái của Trì Cảnh sao? Thế nào? Nói chuyện có ổn không?”
Ý cười trên mặt bà hai đều có hơi giả tạo: “Vô cùng ổn, cô gái này không tồi, con rất hài lòng.”
Cố Tư rất muốn phản bác lại cái người coi thường người khác này, bà hài lòng thì có tác dụng gì, chủ yếu phải là Trì Cảnh hài lòng mới được.
Phương Tố nói ra suy nghĩ của Cố Tư: “Trong lòng A Cảnh nghĩ thế nào?”
Bà hai ngạc nhiên, vội vàng nói: “A Cảnh cũng rất vừa ý. A Cảnh rất thích cô gái này, nói với tôi là đã thích từ rất lâu rồi.”
Ánh mắt Cố Tư liếc nhìn sang hướng khác.
Cô thật sự không phải không thích người bạn gái trong câu chuyện kia của Trì Cảnh, chỉ là lời nói Trì Cảnh tự mình nói trước đây, cùng với lời nói bây giờ của bà hai có chút không giống nhau.
Cái loại hành vi nói dối thế này, cô thật sự nhìn không nổi.
Phương Tố và bà cụ đều không nói thêm lời nào.
Bà hai lại tự mình nói: “Tôi còn muốn ngày nào đó gọi ba mẹ của cô bé kia, hai nhà cùng ngồi xuống nói chuyện. Tuổi tác của con bé và A Cảnh không chênh lệch nhiều lắm, tôi đoán là đối phương có lẽ cũng muốn cùng nhau bàn bạc chuyện kết hôn rồi.”
Cố Tư ở bên cạnh nhanh nhảu mở miệng: “Vậy thì thật là tốt. Cái này phải tranh thủ, sau khi hai người kết hôn trải qua thế giới hai người, sau đó mới có con nữa, bây giờ là thời điểm để kết hôn đó.”
Phương Tố quay đầu nhìn Cố Tư một lát, liền cảm thấy Cố Tư cũng không phải thật sự đang lo lắng suy nghĩ cho bên nhà hai, còn cảm nhận được giọng điệu của cô mang theo chút chế nhạo.
Bà hai ừ một tiếng: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Bốn người phụ nữ ngồi ở đây nói chuyện hàn huyên, màn kịch này chính là càng xướng càng lớn.
Trọng tâm câu chuyện của bà hai từ đầu đến cuối đều luôn xoay quanh cô bạn gái thần bí kia của Trì Cảnh.
Cô gái kia được bà ta khen ngợi tới tận trời xanh.
Bà hai hoàn toàn không để cho người khác có khoảng không xen vào, một mình luyên thuyên, nói không ngừng nghỉ.
Người giúp việc rửa sạch hoa quả bưng tới đây, Cố Tư liền ngồi xếp bằng trên ghế sopha, vừa ăn hoa quả vừa coi như nghe đài nói.
Trong lòng cô lại đang suy nghĩ về chuyện của nhà họ Tùy.
Gần đây Trì Uyên bận rộn như vậy, có lẽ là đang bố trí cho nhà họ Tùy bên kia. Cô không hiểu nhiều lắm về chuyện của ngân hàng tư nhân, cho nên cũng không có cách nào phân tích chuyện này cụ thể được.
Càng không có cách đoán ra lúc nào có thể kết thúc chuyện bên kia.
Cũng không cách nào dự đoán được nhà họ Tùy về sau sẽ ra tay thế nào.
Những điều này là nguyên nhân khiến cho cô bực bội.
Bà hai ở đây nói rất lâu, đến cuối cùng Cố Tư cũng không nhớ bà hai rốt cuộc đã nói những gì.
Cuối cùng là bà cụ thật sự chịu không nổi nữa, bảo muốn lên tầng đi nghỉ ngơi.
Lúc này bà hai mới ngừng lại.
Cố Tư ăn rất nhiều hoa quả, nói là muốn ra ngoài vận động một lát.
Phương Tố cũng nhân cơ hội này vội vàng nói: “Tôi cũng ra ngoài đi tản bộ.”
Sau đó bà nhìn bà hai: “Cô có muốn đi không? Cùng ra ngoài đi dạo đi.”
Bà hai nói tới mức miệng khô lưỡi khô, thật ra cũng chẳng muốn cùng bọn họ ra ngoài đi bộ.
Bà ngẫm nghĩ: “Sắp trưa rồi, vậy tôi về nhà đây.”
Cố Tư không ngại nói, bà nên quay về nhà từ sớm rồi, mới sáng ra đã phải xem bà biểu diễn một mình.
Mọi người đều nghe mà không để trong lòng, nhưng bà hai hình như căn bản lại không hiểu giống như vậy.
Ba người từ nhà chính đi ra ngoài, bà hai đi về nhà, Cố Tư và Phương Tố đi tới ngồi ở trong vườn hoa.
Cố Tư lại hỏi: “Sự việc của Cổ Nhan sẽ thế nào?”
Phương Tố thở dài: “Tôi cảm thấy Cổ Nhan chắc là sẽ đi tới công ty tìm Trì Chúc.”
Phải rồi, Cố Tư cũng cảm thấy như vậy.
Hiện giờ Trì Chúc và Phương Tố vẫn còn chưa đi làm thủ tục tái hôn, vậy là Cổ Nhan có thể tranh thủ cơ hội cuối cùng rồi.
Muộn thêm chút nữa bà ta sẽ thật sự không có đất mà diễn nữa.
Cố Tư suy nghĩ: “Hay là buổi tối bác đến công ty xem xem, đừng cho đối phương bất kỳ cơ hội nào lợi dụng sơ hở.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.