Đúng là kể từ khi Trì Chúc chuyển đến bên chỗ Phương Tố vẫn chưa về nhà một lần nào, cứ như thể ông ta không định về đây nữa vậy.
Tuy rằng Phương Tố có chút xấu hổ nhưng vẫn nói tiếp lời của bà cụ, “Con cũng đã nói với ông ấy bảo ông ấy thỉnh thoảng về nhà một chuyến, nhưng có lẽ ông ấy nghĩ chạy qua chạy lại quá phiền phức.”
Đây đều là lấy cớ mà thôi.
Cố Tư ở bên cạnh chậc chậc mấy lần, “Có mà bác ấy không nỡ để bác một mình bên kia thì có. Bác không cần nói đỡ đâu, chúng tôi hiểu cả mà.”
Bà cụ đứng dậy và nói, “Mẹ có gọi điện thoại cho nhà con rồi, mẹ con bảo ngày mai có thời gian rảnh. Mai mẹ ghé qua nhà một chút rồi bàn chuyện với bà ấy.”
Nói xong câu đó, bà cụ hơi do dự nhưng vẫn nói, “Nhưng là A Tố à, mẹ cũng không hối hận chuyện lúc trước mẹ bắt con và A Chúc ly hôn. Mẹ cảm thấy có thể là bởi vì ly hôn nên con mới có khoảng không ở giữa mà ngẫm lại cho thật kỹ rốt cuộc phải làm thế nào thì mới có thể làm cho hai người ở bên nhau lâu dài. Trải qua chuyện này hai đứa càng có thể hiểu hơn cần những cái gì để duy trì hạnh phúc hôn nhân.”
Phương Tố gật đầu, hiếm khi bà ta nói nghiêm túc như vậy, “Trong lúc ly hôn với Trì Chúc, lúc ban đầu con quả thực rất bối rối ngơ ngác, trong lòng không thoải mái cũng không cam tâm mọi chuyện kết thúc như vậy. Nhưng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801172/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.