Chương trước
Chương sau
Tùy Mị cứ như là xem không hiểu ý của ông cụ vậy, cô ta vẫn thở dài ra một hơi, sau đó trong hốc mắt nước mắt lại từ từ tích tụ lại.
Cô ta nói, “Ngày mai sẽ có kết quả xét nghiệm của bệnh viện, để cháu đi đi ạ. Cháu sợ nghe được nguyên nhân tử vong bệnh viện đưa ra thì ba mẹ sẽ không chấp nhận nổi, bây giờ rõ ràng bọn họ đã chịu không nổi rồi.”
Ông cụ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà trước mặt, cảm thán một câu, “Đúng vậy. Gặp phải cú sốc lớn như vậy thì không thể đi ra ngay được. Dù sao đến cái tuổi này rồi thì sợ nhất chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà.”
Tùy Mị khẽ gật đầu, sau đó đưa tay lên lau giọt nước mắt sắp rơi, “Không ai có thể nghĩ đến cuối cùng A Tĩnh vậy mà lại làm chuyện như vậy chứ. Nó đã phải bất lực biết bao mới làm vậy, nếu như chúng ta có thể phát hiện ra trước thì tốt biết bao.”
Ông cụ ở bên cạnh im lặng một lúc lâu rồi mới nói, “Năng lực chịu đựng của đứa nhỏ này quá kém. Loại gia đình như chúng ta, hưởng thụ được nhiều tất nhiên trách nhiệm cũng nhiều, ai cũng không dễ gì. Thật ra ba cháu khi còn bé cũng là sống dưới áp lực lớn mà trưởng thành, cũng có thể nói ba cháu sống còn mệt mỏi hơn A Tĩnh nhiều. Nhưng cháu xem đi, nó đã chịu đựng được, cuộc sống cũng thay đổi thành một kiểu khác. Nó đã quản lý công ty nhà chúng ta nhiều năm như vậy, cũng làm tốt được biết bao nhiêu chứ.”
Ông cụ nói như vậy, Tùy Mị chỉ có thể im lặng.
Ông cụ nhìn tòa nhà chính, dường như có chút xúc động, “Nếu tính tình A Tĩnh cũng giống như cháu thì tốt rồi. Ông nội biết nhiều năm như vậy cháu cũng không dễ gì. Thế nhưng cháu xem, không phải cháu cũng đã gắng gượng đi đến được hôm nay sao?”
Tùy Mị quay đầu, nhìn ông cụ một chút, “Nhưng mà cháu…”
Cô ta không nói ra những lời phía sau.
Nhưng mà cô ta cũng rất mệt mỏi, cô ta cũng cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất ngột ngạt.
Chẳng qua cô ta biết ông cả không đặt hết kỳ vọng vào trên người cô ta.
Chờ đến thời điểm thì cô ta có thể được giải thoát.
Bởi vì có hi vọng, cho nên cô ta mới có thể tồn tại đến bây giờ.
Có lẽ là A Tĩnh nghĩ đến tương lai cũng đều cảm thấy cuộc sống vô vọng.
Thì cậu ta mới có thể uống một chai thuốc trừ sâu trước khi tai nạn xe cộ xảy ra.
Tối hôm qua cô ta có nhờ người đi ven đường bên cạnh vụ tai nạn ô tô để tìm, quả nhiên có một chai thuốc trừ sâu ở đằng kia. Chai này nhìn còn khá mới, có lẽ mới bị vứt không lâu.
Tùy Mị không muốn lại tiếp tục cái đề tài này nên xoay người dìu ông cụ, “Ông nội, chúng ta trở về đi, ông ngồi đây một mình cháu thật sự cũng không yên tâm lắm.”
Ông cụ không nói chuyện mà chỉ thuận thế đứng dậy đi theo Tùy Mị cùng nhau trở lại tòa nhà chính.
Tùy Mị vẫn luôn dìu ông cụ đưa ông cụ trở về phòng.
Ông cụ ngồi ở mép giường, vẻ mặt vẫn buồn bã.
Tùy Mị nhìn xung quanh một chút, sau đó hỏi, “Ông nội, ông có mang thuốc bên người không? Tốt nhất ông nên giữ sẵn ít thuốc bên người, cháu thật sự lo cho ông đấy ạ.”
Ông cụ giơ tay vẫy vẫy, “Không cần, ông không sao, không cần lo cho ông đâu. Cháu đi xem thử ba cháu như thế nào đi, xem thử trạng thái nó như thế nào. Dù sao vẫn phải tiếp tục sống, cứ đau buồn mãi như vậy cũng không được.”
Tùy Mị gật đầu, “Vâng ạ. Bây giờ cháu qua đó liền, ông có chuyện gì cứ gọi chúng cháu nhé.”
Ông cụ không nói gì, Tùy Mị đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, cô ta dựa vào cửa. Tất cả những cảm xúc đau khổ và bi thương ở trên gương mặt cô ta đều biến mất.
Cô ta cũng không đi qua phòng của ông cả mà là về phòng mình.
Trì Uyên tan tầm gọi cho Cố Tư, nghe Cố Tư nói cô không ở nhà mà là ở bên Club của Chương Tự Chi.
Anh nhanh chóng hỏi Cố Tư một chút ở bên đó với ai.
Lúc đầu anh nghĩ là Phương Tố cũng ở đó, ai ngờ cũng không có.
Trì Uyên thuận tiện lại hỏi cô làm gì ở bên kia.
Cố Tư cũng không giấu giếm, nói thẳng Ninh Tôn sắp phải quay về tiếp tục huấn luyện nên cô và Chương Tự Chi muốn gặp mặt rồi chơi một bữa cho ra trò với Ninh Tôn.
Trì Uyên lẩm bẩm nói một câu, “Không phải lần trước gặp qua rồi sao?”
Giọng nói của Cố Tư trở nên lạnh lùng, “Anh còn có mặt mũi nhắc đến à? Lần đó toàn xem anh diễn thôi chứ làm được gì.”
Trì Uyên kêu lên một tiếng, “Sao lại toàn là anh rồi? Ba anh cũng diễn, bác họ Lâm kia cũng diễn, sao lại toàn là anh diễn rồi chứ?”
Thật là, thời điểm quan trọng thì ngay cả ba mình cũng không buông tha, Cố Tư cũng là bội phục anh.
Cô cười gằn chế nhạo, “Anh nhất rồi đấy.”
Trì Uyên bảo cô đừng di chuyển, nói anh sẽ ngay lập tức đi qua Club đón cô về nhà.
Cố Tư quay đầu lại nhìn một chút Chương Tự Chi và Ninh Tôn đã uống say quắc cần câu ở bên cạnh. Cô nghĩ đến cô có ở lại đây cũng không có tác dụng gì nên cô đồng ý.
Trong khi chờ Trì Uyên thì Cố Tư kêu nhân viên phục vụ mang Ninh Tôn và Chương Tự Chi dìu vào phòng nằm ngủ.
Sau đó cô đứng dậy sửa sang quần áo rồi đi xuống lầu.
Cố Tư khoanh tay dựa vào cửa Club, nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài.
Trì Uyên đến rất nhanh. Anh vừa mở cửa xe đi xuống thì đã phát hiện Cố Tư đang đứng ở cửa. Anh chạy nhanh mấy bước qua tới, vừa mở miệng ra là hỏi ngay, “Ninh Tôn đâu?”
Cố Tư có chút chịu không được anh, liếc anh một cái, “Sao vậy? Rất nhớ Ninh Tôn sao?”
Trì Uyên hừ một chút, nhìn qua ít nhiều có vẻ ngây thơ, “Anh chỉ hỏi một chút vậy thôi. Anh chỉ muốn xem thử người đàn ông kia có dính mãi lấy em hay không?”
Cố Tư thực sự không muốn nói chuyện với anh, xì anh một tiếng, sau đó nói, “Biến đi, anh tưởng Ninh Tôn giống anh à?”
Hai người kia đã uống say rồi nên không cần phải đi vào chào hỏi, Cố Tư lên xe với Trì Uyên.
Hai người vừa mới lên xe, Trì Uyên lập tức liền nói một câu, “Chờ một chút.”
Động tác thắt dây an toàn của Cố Tư dừng lại, cô quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên đang nhìn vào kính chiếu hậu. Anh híp mắt lại, vẻ mặt thoải mái vừa nãy đã không còn nữa.
Cố Tư có chút không hiểu ý của Trì Uyên nên nghiêng người, “Có chuyện gì vậy?”
Trì Uyên nói không có việc gì, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu.
Một lúc sau, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi đi.
Nghe Trì Uyên nói có nghĩa là có chiếc xe phía sau không bình thường lắm, dặn vệ sĩ giữa đường chặn chiếc xe kia lại.
Đúng vậy, Trì Uyên có sắp xếp vệ sĩ đi theo Cố Tư, chắc giờ đang ở gần đây.
Chắc là đầu dây bên kia đã đồng ý, Trì Uyên cúp điện thoại rồi lúc này mới nổ máy lái xe đi ra ngoài.
Cố Tư nhìn kính chiếu hậu, cô rất muốn nhìn một chút rốt cuộc là chiếc xe nào đang theo dõi bọn họ.
Ai ngờ là cô cơ bản nhìn cũng đoán không ra. Không biết có phải do trình độ của người kia cao quá hay không nữa? . Truyện Xuyên Nhanh
Cố Tư cảm thấy ánh mắt của bản thân vẫn luôn rất tốt, mèo con bình thường cô cũng có thể nhìn thấy được.
Không ngờ cô lọc một lượt mấy chiếc xe chạy theo đằng sau mà cô vẫn không tìm ra được.
Vậy cô không nhìn nữa, cô chỉ dựa lưng vào ghế quan sát dòng xe cộ trước mặt.
Xe của Trì Uyên lái rất ổn định, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiếc xe đang theo dõi phía sau.
Cố Tư cũng không biết vệ sĩ của Trì Uyên có giữa đường chặn lại chiếc xe nào đó ở phía sau không.
Dù sao thì mãi cho đến khi về nhà cô cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì.
Xe dừng ở bãi đậu xe, Cố Tư đẩy cửa bước xuống, sau đó cô quay đầu nhìn Trì Uyên cũng vừa xuống xe, “Chặn được cái xe kia chưa anh?”
Trì Uyên đi tới ôm lấy vai của Cố Tư, “Chắc là chặn được rồi. Cứ kệ trước đi, chúng ta đi ăn cơm đã. Ăn xong có thời gian thì hỏi chuyện gì xảy ra ở chỗ đó.”
Cố Tư thấy Trì Uyên không muốn nói lắm nên cô cũng không hỏi nữa.
Dù sao có rất nhiều chuyện cô cũng không biết rõ ràng, có hỏi chuyện này hay không cũng không quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.