Chương trước
Chương sau
Đến giờ nghỉ vào buổi trưa, Trì Uyên lại gọi một cuộc điện thoại cho Cố Tư.
Anh nghĩ là cô vẫn chưa biết chuyện này, nên đành phải tìm một cái cớ, nói là ở công ty có chút việc nên trưa nay sẽ không về nhà.
Cố Tư ở đầu bên kia ừ một tiếng rồi nói, “Anh có biết chuyện nhà họ Tùy không?”
Nếu như cô đã nói như vậy, thì có lẽ đã biết được chuyện của Tùy Tĩnh.
Trì Uyên liền im lặng.
Thấy anh không lên tiếng, Cố Tư cũng đoán được rằng anh đã biết.
Cô thấp giọng thở dài, “Sao anh có thể không nói thật được chứ? Chẳng phải anh đã nói là không có chuyện gì lớn sao?”
Câu này Trì Uyên cũng không biết trả lời thế nào, nên anh cũng đành phải nói thật rằng bây giờ anh phải đi đến nhà họ Tùy một lát.
Trì Chúc đã đến đó từ trước, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.
Ông muốn qua đó nhìn một chút xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Cố Tư cũng gật đầu một cái, “Được, anh mau đi đi, hai nhà cũng có hợp tác nên cũng phải đến thăm chứ.”
Sau đó hai người cũng không nói quá nhiều, Trì Uyên cúp điện thoại xong thì cũng không ăn cơm trưa, mà vội vàng lái xe đến nhà họ Tùy.
Nhà họ Tùy có hơi loạn, bầu không khí vô cùng kì lạ, những tiếng khóc than liên tục vang lên.
Tất cả các họ hàng thân thích đều tới, một đám người ở bên trong phòng khách ồn ào, cũng không biết có phải là đau buồn thật hay không.
Trì Chúc thì đang ở trong phòng của ông Tùy ở trên lầu.
Trì Uyên đứng ở cửa gọi điện cho ông, ông liền trực tiếp nói anh mau lên lầu.
Bây giờ người nhà lớn nhà họ Tùy giống như đều đã ngã bệnh.
Còn nhà bác Hai lại lo tiếp đãi nhưng họ hàng thân thích mới đến.
Người giúp việc nhà họ Tùy hầu như đầu biết Trì Uyên, nên khi thấy anh lên lầu thì cũng không ai ngăn cản.
Cửa phòng ông Tùy đang mở, thấy vậy anh lập tức đi đến.
Ông Tùy đang ngồi trên giường, cả người như già đi rất nhiều, giống như là chỉ qua một đêm mà đã bạc phơ mái đầu.
Trì Chúc đang đứng ở cửa, nhìn thấy Trì Uyên tới thì làm một số động tác, ý bảo là anh mau đi tìm Tùy Mị đi.
Anh nhìn chằm chằm ông Tùy trên giường hai lần, quả thật là không biết an ủi thế nào nên đành xoay người đi đến phòng của Tùy Mị.
Anh biết Tùy Mị ở phòng nào, liền trực tiếp đi tới gõ cửa phòng cô ta.
Lúc này Tùy Mị cũng đang ở trong phòng, nhưng khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì cũng không phản ứng.
Vì vậy Trì Uyên đành phải mở miệng, “Tùy Mị, là tôi.”
Nghe được giọng nói của anh thì Tùy Mị lập tức ra mở cửa.
Trạng thái của cô ta cũng không tốt, hai mắt thì sưng đỏ, tóc tai thì bù xù.
Hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng thường ngày của cô ta.
Tùy Mị nghiêng người qua để anh bước vào, sau đó liền đóng cửa phòng lại.
Trì Uyên xoay người nhìn cô ta, chỉ có thể thở dài một cái, “Xin nén bi thương.”
Cô ta xoay người đi đến mép giường rồi ngồi xuống, sau đó mới mở miệng, “Ngày hôm qua anh thấy trạng thái của em trai tôi thế nào? Có thấy hết toàn bộ vụ tai nạn không?”
Trì Uyên cũng chưa nói, chỉ đề nghị cô ta đi qua tìm hiểu một chút ở chỗ cảnh sát giao thông.
Tùy Mị lắc đầu nói, “Giám sát viên cũng đã nhìn, nói là do em trai tôi vượt đèn đỏ.”
Nói tới đây thì Tùy Mị lại hơi nghẹn ngào.
Cô ta nhớ lại lời của bác sĩ, tâm lý của Tùy Tĩnh đã không ổn định, nhưng chuyện này cuối cùng là nhà bọn họ cũng không để ý đến tình trạng của thằng bé.
Tùy Mị nói tiếp, “Tôi chỉ muốn biết lúc đó tâm trạng của nó là thế nào? Có phải là rất kiên quyết hay không? Có phải là một mực muốn chết hay không?”
Cô ta bụm mặt, nước mắt lập tức rơi xuống, “Tất cả đều là do tôi, đều tại tôi không phát hiện được thằng bé không bình thường.”
Trì Uyên cũng không biết bệnh tình của Tùy Tĩnh, nên chẳng biết phải an ủi thế nào.
Tùy Mị thấp giọng thút thít một lúc, sau đó mới vội vàng xoay mặt lại, giọng nói trầm xuống, “Anh tới đây một mình sao?”
Anh cũng không biết cô ta có ý gì, liền giải thích một chút, “Ba tôi đang ở trong phòng với ba cô.”
Cô ta gật đầu một cái, giọng càng trầm hơn, “Trì Uyên, anh nhất định phải cẩn thận.”
Trì Uyên lại không hiểu cô ta muốn nói gì.
Anh nhìn chằm chằm Tùy Mị, cũng không lên tiếng.
Tùy Mị giống như là không muốn giải thích, sau đó lại nói thêm một câu, “Anh cũng nói Cố Tư cẩn thận một chút.”
Hai người im lặng một hồi thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nói là bà Tùy muốn nhảy lầu, không muốn sống nữa.
Người giúp việc không thể nào ngăn được bà.
Đây quả thực là một bi kịch tàn nhẫn nhất, thế nên tác động vô cùng lớn.
Bà Tùy cũng đã đánh mấy người giúp việc rồi.
Tùy Mị không có quá hoảng hốt, mà chỉ sửa sang lại quần áo sau đó đi mở cửa, một câu cũng không nói liền đi qua phòng ở hành lang bên kia.
Trì Uyên ra khỏi phòng thì cũng nghe được tiếng ồn ào xen lẫn tiếng khóc từ bên kia.
Anh lại vô tình nhớ tới lúc ông nội qua đời.
Cũng đột nhiên nhớ tới những chuyện ở quê Cố Tư.
Sinh ly tử biệt, quả thật là một thử thách của cuộc đời mà.
Bà Tùy quả thật là rất lo lắng, đầu óc mơ hồ, nói là phải đi qua phụng bồi Tùy Tĩnh.
Ông Tùy cũng không quan tâm, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn.
Trì Uyên đi ngang nhìn lướt qua, sau đó liền xoay người đi đến phòng ông Tùy.
Trì Chúc vẫn còn đang an ủi, ông Tùy không nói câu nào, nhìn qua không có điên cuồng như bà Tùy nhưng cảm giác như linh khí đều đã bị rút đi.
Trì Uyên thấy mình cũng không còn gì muốn nói.
Anh vẫn chưa ăn cơm nên liền nói mình về trước, đi ăn cơm rồi về công ty.
Trì Chúc cũng biết ở đây quá ồn ào, còn Trì Uyên trước giờ không thích những chỗ như vậy nên cũng đành gật đầu một cái, “Được, con về trước đi, chắc ba sẽ về hơi trễ một chút.”
Anh nghe vậy trực tiếp đi xuống lầu, lúc đi tới cửa thì lại xoay đầu nhìn một cái.
Người đang ở bên cửa sổ lầu hai chính là bà Tùy, khóc đến khàn cả giọng, nói là muốn chết.
Anh thở dài một cái, dù trước kia không thích nhà họ Tùy nhưng bây giờ vẫn cảm thấy họ vô cùng đáng thương.
Trì Uyên lái xe về công ty, khi đang từ thang máy đi ra thì cấp dưới gọi điện thoại tới.
Chủ yếu là nói hôm nay ngân hàng tư nhân có hơi loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ lại cùng nhau tới đây.
Nhị Cáp đã lợi dụng sơ hở mà nhân lúc bọn họ đang vừa nói chuyện vừa rời đi, đã kịp thời lấy điện thoại ra quay một cái video bọn họ lên lầu.
Anh ta gửi video đó cho cấp dưới của Trì Uyên, người kia còn làm nét video đó để cho dễ nhìn.
Tới bây giờ thì Trì Uyên cũng không thấy Nhị Cáp ngu ngốc, chỉ thấy vẫn chưa lợi dụng được hết.
Nhưng mà bây giờ xem ra thì anh ta cũng có chút thông minh.
Anh rất hài lòng, có thể nhân cơ hội này mà lôi người phía sau màn ra.
Sau khi cúp điện thoại thì anh mới trở lại phòng làm việc.
Trì Uyên không có khẩu vị, cũng không gọi món mang về, chỉ ngồi ở đó.
Một lát sau Tử Thư đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bộ dạng của anh thì hơi bất ngờ, “Sao vậy? Nhìn anh rất mệt mỏi, tôi đang có một phần văn kiện nhưng cũng không phải là quá gấp.”
Trì Uyên ừ một chút, sau đó nói, “Cậu ăn cơm chưa?”
Tử Thư tự nhiên nói là ăn rồi, anh ta nhìn Trì Uyên một cái, “Anh vẫn chưa ăn sao?”
Trì Uyên cảm thấy không khẩu vị, nhưng cũng biết nếu không ăn thì lát nữa sẽ không chịu nổi, nhưng bản thân vẫn không muốn ăn.
Tử Thư liền cười, “Vậy thì tôi sẽ gọi một số món, chúng ta cùng ăn.”
Anh không lên tiếng, nhưng khi Tử Thư vừa đi tới cửa thì anh ta bỗng suy nghĩ một chút ròi xoay đầu lại nhìn Trì Uyên, “Sếp, từ khi anh ở bên Cố Tư thì giống người hơn nhiều, so với trước kia thì tôi thích anh bây giờ hơn nhiều.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.