Chương trước
Chương sau
Lần này Chương Tự Chi cũng không có đập cái gì.
Anh ta vào câu lạc bộ, trực tiếp giam mình ở trong phòng.
Phục vụ đứng ở cửa nghe ngóng cả buổi, bên trong rất yên tĩnh.
Qua một lúc sau Cố Tư và Trì Uyên mới đi vào.
Phục vụ chỉ tay về phía cửa phòng, nhún vai một cái, cả mặt bất lực.
Cố Tư mỉm cười, gõ lên cánh cửa: “Tự Chi, đã trưa rồi, anh có muốn ăn cơm hay không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
Chương Tự Chi ở trong phòng không nói gì.
Trì Uyên cũng đi qua: “Nếu không chúng tôi chuẩn bị đồ ăn xong trước, rồi lát nữa anh đi ra.”
Chương Tự Chi vẫn không có âm thanh gì.
Cố Tư cũng dựa vào cánh cửa nói tiếp: “Thực sự tôi cảm thấy không có gì, lúc trước anh không phải thường xuyên bị xách vào đó sao? Chỉ là lần này tôi bảo lãnh anh ra, trước đó đều là cô ba Chương mà thôi.”
Cố Tư dừng một chút: “Chẳng lẽ anh cảm thấy mất mặt trước tôi sao? Giữa chúng ta, còn cần tính toán cái này sao?”
Cả giọng nói của cô đều mang theo ý cười, nghe có vẻ rất nhẹ nhàng.
Sau một lúc thật lâu Chương Tự Chi ở trong phòng mới nói: “Tôi sợ gì mà mất mặt trước cô, tôi ở trước mặt cô sớm đã mất mặt từ lâu rồi.”
Cố Tư nhíu mày, ai u, còn có thể nói như vậy, xem ra vẫn không có bị đả kích đến tâm trạng bất ổn.
Giọng Cố Tư hạ nhẹ nhàng: “Vậy anh bị làm sao? Anh ra ngoài chúng ta vừa ăn vừa nói, anh có chuyện gì thì cứ nói cho chúng tôi biết.”
Chương Tự Chi dừng một chút, rồi nói: “Tôi không đói.”
Trì Uyên giơ tay đặt lên vai Cố Tư, hơi dùng lực một chút, hai người nhìn nhau. Cố Tư lại mở miệng lần nữa: “Được rồi, anh không đói thì không cần ra ngoài, tôi và Trì Uyên ở đây ăn cơm xong rồi đi.”
Cô còn nhấn mạnh một chút: “Ở phòng mạt chượt nha.”
Nói xong, cô quay đầu nói với phục vụ, giọng điệu hơi lớn, rõ ràng là để cho Chương Tự Chi bên trong nghe được: “Làm cho chúng tôi một chút đồ ăn, nhanh một chút, không cần quá nhiều, chúng tôi ăn cơm xong rồi đi.”
Phục vụ cao giọng đáp ứng, rồi xoay người đi.
Đều là một đám người biết diễn kịch.
Cố Tư có chút vui vẻ.
Chương Tự Chi ở đây quen dùng phòng mạt chượt làm phòng ăn.
Phòng mạt chượt hơi to, một bên đặt bàn mạt chượt, bên kia đặt một cái bàn ăn nhỏ. Cố Tư và Trì Uyên trực tiếp đến đó đợi.
Nhưng trước khi chờ đợi phục vụ mang thức ăn lên, vẫn thực sự chờ đợi Chương Tự Chi ra ngoài.
Chương Tự Chi xụ mặt đẩy cửa đi vào.
Anh ta một câu cũng không nói, đi qua ngồi xuống bên cạnh bàn mạt chượt.
Cố Tư và Trì Uyên liếc mắt nhìn nhau mỉm cười.
Trì Uyên đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Chương Tự Chi.
Anh nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một lúc lâu, rồi mới mỉm cười mở miệng hỏi: “Không đến nổi mà, lúc trước anh gặp chuyện so với hiện tại còn lớn hơn, cũng không thấy anh mặt như đưa đám như vậy mà?”
Qua vài giây đồng hồ Chương Tự Chi mới nói, giọng nói nghe có vẻ vừa bối rối vừa uất ức: “Tôi nói với anh này, đàn bà thối kia, cô ta thực sự một chút mặt mũi cũng không chừa cho tôi mà, anh chờ tôi một ngày nào đó tôi tìm thời gian, tôi phá vỡ phòng tập gym của cô ta, đồ đàn bà chết tiệt, cả đời này tôi sẽ không xong với cô ta đâu.”
Cố Tư ở bên cạnh, thực sự là nhịn không nổi, cười thành tiếng: “Lão Chương, không phải tôi nói, tôi cảm thấy anh thật sự không đến nổi, trước đây cảnh sát niêm phong câu lạc bộ của anh nhiều như vậy, tại sao anh lại cùng cô ấy làm khó?”
Chương Tự Chi trừng mắt: “Tại sao không đến nổi, lúc trước người đến niêm phong câu lạc bộ của tôi rất nhiều, nhưng cô không biết đâu, chính cô ta, cô ta kiêu ngạo nhất.”
Mỗi lần Lương Ninh Như kia đều đè ép anh ta lên bàn.
Từ trước đến giờ Chương Tự Chi chưa từng bị người phụ nữ nào đối xử như vậy.
Lần đầu tiên khi Lương Ninh Như đè cổ anh ta, lúc đè anh ta xuống bàn, anh ta đã âm thầm thề, đồ đàn bà thối này,cũng sẽ có một ngày anh ta thu thập cô.
Kết quả từ đầu đến cuối cũng không có ngày đó.
Trái lại mỗi lần là anh ta bị người đàn bà kia chỉnh đốn.
Ngọn lửa trong lòng Chương Tự Chi ngày càng lớn lên.
Cố Tư còn rất buồn cười, cô đặt tay lên bàn chống cằm mình, nhìn chằm chằm dáng vẻ có chút khốn nạn của Chương Tự Chi: “Lão Chương, anh nói xem anh liệu có thể bị cô ấy ức hiếp cả đời không?”
“Tôi thách.” Chương Tự Chi nhanh chóng nói: “Tôi nói với cô này, tôi trịnh trọng nói cho cô biết, thực sự không bao lâu nữa, cô nhìn tôi chỉnh cô ta như thế nào?”
Cố Tư nhíu mày, rõ ràng là không tin.
Bộ dạng không có não này của Chương Tự Chi, muốn khiêu chiến với Lương Ninh Như thì có chút thấp thỏm.
Một lúc sau phục vụ mang thức ăn đến.
Nói là ăn đơn giản một chút, nhưng là nấu rất nhiều.
Nhìn thấy Chương Tự Chi ở đây, vẻ mặt phục vụ cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thực sự Chương Tự Chi rất ấu trĩ, tất cả mọi người đều biết.
Nhưng là do anh ta từ nhỏ đã sống giữa một đám phụ nữ, bị nuông chiều đến hư.
Trước khi Trì Uyên ăn cơm, gọi cho nhà tổ một cuộc điện thoại.
Bà cụ và Trì Chúc đã ăn xong cơm rồi.
Điện thoại là gọi cho Trì Chúc, Trì Chúc nhẹ giọng hừ một cái: “Ta đoán con sẽ không về ăn cơm rồi.”
Trì Uyên trêu chọc nói: “Có phải ba rất hối hận không? Nếu sớm biết con không về, ba liền sẽ rủ mẹ con cùng nhau ăn cơm.”
Trì Chúc “xùy” một tiếng, rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Ông đứng ở cửa phòng khách,sờ điện thoại nghĩ nghĩ, rồi gởi tin nhắn cho Phương Tố.
Phương Tố đang ở nhà họ Phương, đang cùng bà cụ Phương nói chuyện.
Đương nhiên là nói về chuyện của bà và Trì Chúc.
Trên mặt Phương Tố hơi không được tự nhiên, bà cùng Trì Chúc ly hôn, thực sự nói trắng ra là chuyển chủ đề lên người mình.
Bà cảm thấy hiện tại mình thay đổi, sau đó hòa giải với Trì Chúc, đây là một điều rất tự nhiên và đúng đắn.
Nhưng bà cụ Phương cũng không nghĩ như vậy.
Bà cụ cho rằng trước đó thái độ ly hôn của nhà họ Trì kiên quyết.
Cho dù Phương Tố có sai, nhưng nhà họ Trì cũng quá mức máu lạnh.
Vì vậy cứ như vậy dễ dàng tái hôn, bà cũng không đồng ý lắm.
Chỉ là chuyện không đồng ý, chứ cũng không có ý không hài lòng đối với Trì Chúc.
Chỉ là lờ mờ cảm thấy, Phương Tố quá dễ nói chuyện, muốn ly muốn hợp đều là do nhà họ Trì nắm quyền chủ động.
Đối với cuộc sống sau này của Phương Tố cũng không có lợi.
Ý của bà cụ Phương là vẫn có thể suy nghĩ một chút về Lâm Chí Dương bên kia.
Mặc dù phần cứng của ông ta không tốt như Trì Chúc, nhưng quả thực con người không tệ, tính tình có phần giống như Trì Chúc lúc trước, rất ôn hòa.
Phương Tố có chút bất lưc, đã giải thích mấy lần rồi, bà cùng Lâm Chí Dương không có khả năng.
Nhưng bà cụ là có phần cố chấp.
Bà nói cho dù không có khả năng, cũng phải thử rồi mới biết được.
Hai người ngồi nói chuyện hồi lâu, cũng không nói ra kết quả gì.
Đúng lúc đang căng thẳng, thì điện thoại Trì Chúc đến.
Phương Tố lấy điện thoại ra, nhìn một lúc lâu cũng không dám nhận trước mặt bà cụ.
Không phải không dám để bà cụ biết bà cùng Trì Chúc âm thầm liên lạc.
Chủ yếu là đêm hôm trước Trì Chúc ở lại chỗ bà, bà sợ chuyện này bị bà cụ biết được.
Phương Tố sờ điện thoại do dự một chút, vẫn là nhận điện thoại.
Bà mím môi nhìn bà cụ: “Mẹ, vấn đề tình cảm bản thân con, con tự mình giải quyết được không? Mẹ xem tuổi tác con đã lớn như vậy rồi, con có thể để mình làm chủ hay không?”
Bà cụ có chút bất lực thở dài: “Mẹ biết mẹ quản quá nhiều rồi, mẹ không phải sợ con đi đường quanh co sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.